“Hoàng thượng, hoàng thượng làm sao rồi, người, người còn… …” Trần Ca không thể tiếp tục nói nữa.
“Hắn vẫn còn sống.” Tiêu Dư An cởi áo của Án Hà Thanh ra bắt đầu đơn giản mà xử lý vết thương của hắn.
Sắc mặt Án Hà Thanh trắng bệch, bởi vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê, mạch đập và hô hấp đều rất yếu, Tiêu Dư An giúp hắn làm một cái xử lý cầm máu đơn giản, rồi lại cởi xuống ngoại y trên người bọc chặt Án Hà Thanh, Trần Ca thấy vậy vội vàng làm theo.
“Chúng ta phải nhanh chóng đem hắn mang về doanh trại.” Tiêu Dư An nói xong, Trần Ca hai lời không nói đem Án Hà Thanh cõng lên: “Tiêu đại phu, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta đi.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, cầm lên đuốc lửa cùng Trần Ca đi ra khỏi sơn động, nào ngờ hai người vừa mới đi ra, ánh lửa nơi xa thoáng qua, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Tiêu Dư An sợ đến nổi vội vàng dập tắt lửa, cùng Trần Ca lần nữa lùi về vào trong trong động, nín thở ẩn trốn vào trong bóng tối, không dám thở mạnh.
Tiếng người bên ngoài phảng phảng phất phất truyền vào trong động: “Dương tướng quân thật là quá cẩn thận a, sơn động phía trước vẫn chưa tìm xong thì đã bảo chúng ta đến tìm lần nữa.”
“Ngươi nói chúng ta thật sự suốt một đêm cũng phải dây dưa ở đây?”
“Nghe nói Dương tướng quân đã có dự tính tìm không ra tuyệt đối không ngừng nghỉ.”
“Tuy rằng phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641058/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.