Ngoài quân lều, tình trạng thương tích của Trần phó tướng đã căn bản lành lặn đang xoay hông lắc tay hoạt động thân thể, nhìn thấy Tiêu đại phu quay về nhịn không được hỏi: “Tiêu đại phu ngươi tại sao quay về rồi? Ngươi không phải đi tìm hoàng thượng sao? 
Tiêu Dư An nhún nhún vai: “ Án ca hắn đang bận, không có gặp được.” 
“Tại sao sớm không bận muộn không bận, cứ phải cái lúc này đi bận chứ a!” Trần Ca giận nói. 
Tiêu Dư An cười thành tiếng: “Ta cũng không gấp ngươi gấp cái gì! Không sao, lính canh tiểu ca canh gác trước lều Án ca nói, đợi Án ca cùng các vị tướng quân kết thúc thảo luận liền đi thông báo chuyện ta đến tìm hắn.” 
Trần Ca có lời muốn nói lại thôi, một tên tiểu tướng sĩ từ trong quân lều chạy ra, nhìn thấy Tiêu Dư An một cái kéo lấy hắn: “Tiêu đại phu ngươi ở đây à! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, có vị tướng sĩ vết thương hình như càng nghiêm trọng rồi, ngươi mau đi xem xem đi.” 
Tiêu Dư An không dám chậm trễ, vội vàng vén màng đi vào, vốn là khả năng kín miệng vết thương của tướng sĩ đó rất tệ, thời tiết lại tương đối nóng bức, vết thương không có kết vảy trái lại còn biến thành mủ, may thay không có quá nghiêm trọng, Tiêu Dư An gọi người mang đến rượu mạnh, giúp tướng sĩ đó làm sạch vết thương, sau khi làm đi làm lại nhiều lần, tướng sĩ bị thương không còn chuyện gì nữa, Tiêu Dư An tự mình làm bẩn đầy mình. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641039/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.