Chương trước
Chương sau
Ngoài quân lều, tình trạng thương tích của Trần phó tướng đã căn bản lành lặn đang xoay hông lắc tay hoạt động thân thể, nhìn thấy Tiêu đại phu quay về nhịn không được hỏi: “Tiêu đại phu ngươi tại sao quay về rồi? Ngươi không phải đi tìm hoàng thượng sao?

Tiêu Dư An nhún nhún vai: “ Án ca hắn đang bận, không có gặp được.”

“Tại sao sớm không bận muộn không bận, cứ phải cái lúc này đi bận chứ a!” Trần Ca giận nói.

Tiêu Dư An cười thành tiếng: “Ta cũng không gấp ngươi gấp cái gì! Không sao, lính canh tiểu ca canh gác trước lều Án ca nói, đợi Án ca cùng các vị tướng quân kết thúc thảo luận liền đi thông báo chuyện ta đến tìm hắn.”

Trần Ca có lời muốn nói lại thôi, một tên tiểu tướng sĩ từ trong quân lều chạy ra, nhìn thấy Tiêu Dư An một cái kéo lấy hắn: “Tiêu đại phu ngươi ở đây à! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, có vị tướng sĩ vết thương hình như càng nghiêm trọng rồi, ngươi mau đi xem xem đi.”

Tiêu Dư An không dám chậm trễ, vội vàng vén màng đi vào, vốn là khả năng kín miệng vết thương của tướng sĩ đó rất tệ, thời tiết lại tương đối nóng bức, vết thương không có kết vảy trái lại còn biến thành mủ, may thay không có quá nghiêm trọng, Tiêu Dư An gọi người mang đến rượu mạnh, giúp tướng sĩ đó làm sạch vết thương, sau khi làm đi làm lại nhiều lần, tướng sĩ bị thương không còn chuyện gì nữa, Tiêu Dư An tự mình làm bẩn đầy mình.

Tiêu Dư An tự mình chê mình, lấy quần áo sạch sẽ và chậu gỗ, dự tính đi đến con sông nhỏ cách doanh trại nửa dặm rửa sạch chính mình, tướng sĩ cấp bậc dưới phó tướng đều không được tự ý rời khỏi doanh trại, Tiêu Dư An cầm lấy chỉ thị viết tay của Án Hà Thanh, muốn làm gì thì làm nghênh ngang mà ra khỏi doanh trại.

Bận rộn một ngày, chớp mắt lại thời gian trăng sáng sao thưa, Tiêu Dư An cởi ra quần áo tháo xuống mặt nạ, múc lên một nắm nước rửa sạch gò má, rồi lại múc nước hồ đổ lên trên người, chầm chậm thích nghi với nước lạnh.

Quảng hàn hơi lạnh, rọi xuống ánh trăng trong suốt, trên mặt sông sóng quang trong veo, bị Tiêu Dư An vẩy lên những gợn sóng lăn tăn, tiếng nước rì rào, Tiêu Dư An không hề để ý trong bụi cỏ đằng sau truyền đền tiếng động kỳ lạ.

Phó tướng của Hoàng Việt cấp bước quay về doanh trại, một đám tướng quân từ ban ngày bàn bạc đến ban đêm, cuối cùng cũng đã có kết quả, phó tướng cúi người ở bên tai Hoàng Việt đang đi ra khỏi quân lều nói vài câu.

Hoàng Việt trợn lớn đôi mắt, kéo hắn đi đến một nơi không có người, hỏi: “Ngươi nhìn kỹ rồi chứ, thật sự là phế đế Bắc quốc?”

Phó tướng chắc chắn mà gật gật đầu: “Hoàng tướng quân, ngài nói, có cần phải đem hắn… …”

“Không thể, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho phép, với lại ngày mai hoàng thượng phải đích thân đi truy đuổi đào binh, không thể ở lúc này xảy ra sự cố.” Hoàng Việt cau mày, sờ sờ cằm, nhẹ giọng nói, “Vẫn là đợi sau lần đánh bại Đông Ngô quốc này, rồi cùng Tiết tướng quân bàn bạc chuyện này.”

Phó tướng không biết tại sao đôi mắt đột nhiên sáng lên, hắn vội vàng cúi đầu đè xuống cảm xúc, dè dặt mà hỏi: “Hoàng tướng quân, ngày mai hoàng thượng phải đi truy đuổi đào binh?”

“Đúng, hoàng thượng dự tính dẫn một đội tinh binh, im hơi lặng tiếng mà đánh úp qua đó, dù cho có bẫy, cũng có thể đánh đến đối phương trở tay không kịp, ta là cảm thấy hoàng thượng vẫn là quá thận trọng rồi, địch quân đã là tàn binh bại tướng, hà tất phải hao tổn tâm tư.” Hoàng Việt nói.

Phó tướng chấp tay: “Vẫn là tướng quân cao minh, cao minh, cao minh.”

Hắn liên tục nói ba lần cao minh, mỗi một lần nói, thì đầu cuối một phân, âm điệu thì cao thêm một phân, âm cuối thì càng kéo dài thêm một phân.

“Được rồi đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện của phế đế Bắc quốc, vẫn là đợi cuộc chinh chiến lần này kết thúc trước rồi mới nói tiếp.” Hoàng Việt vẫy vẫy tay, quay người rời đi.

Phó tướng khom lưng chấp đấm, sau khi đưa tiễn Hoàng Việt, nhân lúc sắc đêm dày đặc tứ phía không người, khởi hành lần nữa đi về phía phương hướng cây cổ thụ ngoài doanh trại.

Lần này dưới cây cổ thụ chôn một cái khăn tàn, phó tướng mượn ánh trăng nhìn thấy trên bề mặt có viết một chữ ‘triệt’ lớn.

Ánh trăng ảm đạm rọi xuống, phó tướng hung ác nham hiểm mà cười cười, cắn rách móng tay, viết xuống: Không lo ưu, đã có vật thế tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.