Nghe thấy hồi đáp của Tiêu Dư An, Án Hà Thanh thỏa mãn mà ừm nhẹ một tiếng, thu tay về, Tiêu Dư An được thả ra giống như mộn con cá thiếu nước nhảy lạch tạch, ngồi về trên ghế bên cạnh bàn gỗ.
Tiêu Dư An lật người một cái, mặt úp xuống bàn, hận không thể hòa làm một với cái bàn gỗ.
Tiêu tổng tài đang suy nghĩ nhân sinh.
Triết học chủ nghĩa Marx nói! Ý thức! Là thống nhất của nội dung khách quan và hình thức chủ quan!
Cho nên Tiêu Dư An hắn dưới sự đầu độc tẩy não gần trăm vạn chữ của nguyên tác, Lý lẽ đương nhiên cảm thấy! Án Hà Thanh hắn! Là người! - Mở hậu cung hoàn toàn không chớp mắt! Ghẹo muội tử dễ như trở bàn tay! - Con trai thẳng như thép!
Cho dù đại lão bà và nhị lão bà của hắn bỏ trốn rồi, tam lão bà vui vẻ xinh đẹp mà đi thành thân rồi, nhưng mà hắn vẫn còn những lão bà khác a!
Cho dù ngay cái trước đó Án Hà Thanh nói hắn chưa từng có qua tình sự, Tiêu Dư An cũng cảm thấy đó chỉ là tình trạng tạm thời!
Tiêu Dư An ngàn tính vạn tính, đoán trước đoán sau, chính là! Con mợ nó! Không có! Nghĩ đến! Cái tên Án Hà Thanh trong nguyên tác nửa quyển sau đêm đêm cùng muội tử mặc sức vui vẻ! Vậy mà! Cong rồi!
Tiêu Dư An bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Án Hà Thanh hỏi: “Ngươi có phải cũng bị hồn xuyên rồi không?!”
Mắt thấy Án Hà Thanh nâng chân mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641024/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.