Tiêu Dư An gần đến canh ba mới về đến phủ đệ, tuy rằng quá trình tranh chấp tương đối dài, nhưng mà tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, hắn thay thế Trương Trường Tùng đi là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Dư An không có quên Án Hà Thanh nói đêm nay có chuyện muốn nói với mình, nhưng mà hắn suy nghĩ cũng đã đến giờ này rồi, Án Hà Thanh chắc là đợi không được nên ngủ trước rồi, dẫu sao thật sự có chuyện cũng có thể ngày mai mới nói.
Nào ngờ lúc hắn đi xuyên qua sân vườn nhỏ, đi gần đến gian phòng phía đông, lại phát hiện trong phòng có ánh lửa sáng của nến dư.
Tiêu Dư An sững sờ, vội vàng đi qua đó đẩy ra cửa gian phòng.
Án Hà Thanh ngồi ở bên cạnh bàn gỗ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là thân ảnh của Tiêu Dư An, hắn chắc là đã đợi rất lâu, cây nến dường như sắp cháy hết, sáp nhỏ giọt xuống ngưng tụ trên giá để nến, méo mó khô nứt.
“Xin lỗi xin lỗi, cùng sư phụ nói chút chuyện, không nghĩ đến kéo đến lúc này, ngươi có phải là đã đợi rất lâu?” Tiêu Dư An liên tục xin lỗi.
“Không sao.” Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An, ngữ khí lãnh đạm, nhưng mà đầu ngón tay bất an mà nhè nhẹ gõ lên bàn, “Chí ít ta đợi được ngươi.”
“Ngươi là có chuyện nói với ta đúng chứ?” Tiêu Dư An ở bên cạnh Án Hà Thanh ngồi xuống, ngẩng đầu cười với hắn, “Vừa đúng ta cũng có chuyện nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641019/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.