Chương trước
Chương sau
Tiêu Dư An bị truy hỏi đến không còn cách nào khác, chỉ đành đem sự tình ngày đó đơn giản mà trần thuật một phen.

Đi theo nội dung mà Tiêu Dư An nói ra, là sắc mặt của Án Hà Thanh dần dần trở nên trắng bệch, đôi mắt hắn đỏ ửng, đôi tay buông bờ vai của Tiêu Dư An ra rơi xuống hai bên chặt chẽ nắm thành quyền, thần sắc từ trước đến nay luôn ẩn nhẫn lảnh đạm đã đã tan rã, dưới ánh trăng, toàn thân hắn bị nộ khí nhàng nhạt bao phủ lấy, đôi ngươi trên khuôn mặt thanh tuyển tuấn dật rất đen rất sâu, giống như quỷ sát.

Thân thể Án Hà Thanh vốn là đã có thương tích, lúc này một cái nộ hỏa công tâm, huyết khí xông thẳng, lồng ngực bắt đầu âm ỷ đau nhói, hắn một tay che miệng, vài tiếng ho khan, tanh đỏ từ góc miệng hắn tràn ra, Án Hà Thanh mặt không biểu tình mà đưa tay lau đi, thấy Tiêu Dư An vài bước lên trước, bắt lấy cổ tay hắn một cái kéo ra, thấy hắn ho ra máu, đôi ngươi co rút: “Ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại ho ra máu rồi?”

“Không sao.” Án Hà Thanh hoàn toàn không quan tâm tình trạng cơ thể của mình, trái lại là gấp gáp giải thích với Tiêu Dư An, “Tiêu Dư An… …”

“Đợi chút!” Tiêu Dư An lên tiếng cắt lời Án Hà Thanh, sau đó không cho giải thích mà kéo lấy hắn đi vào gian phòng của mình.

Tiêu Dư An đem người một cái ấn lên trên ghế, đốt lên đèn đuốc bỏ lên trên bàn, khí thế tràn đầy mà ngồi ở trước mặt Án Hà Thanh: “Nói đi.”

Án Hà Thanh nói: “Người hại ngươi không phải ta.”

Tiêu Dư An nghĩ một chút nói: “Ta tin.”

Án Hà Thanh từ trước đến này đều là người nói một là một nói hai là hai, hắn nếu như là hận một người, thì sẽ chỉ nghĩ làm thế nào đem người đó thiên đao vạn quả, căn bản không cần phải cực khổ lừa gạt biện giải, một có ly do cũng không có ý nghĩa.

Án Hà Thanh lại nói: “Ta chưa từng hận qua ngươi.”

Tiêu Dư An gật đầu: “Khắp chốn mừng vui.”

Án Hà Thanh tiếp tục nói: “Ta cũng chưa bao giờ nghĩ qua làm tổn thương ngươi.”

Tiêu Dư An vỗ tay: “Cảm động rơi lệ.”

Gió đêm thổi lay động ánh lửa, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Tiêu Dư An tổng kết: “Giao tiếp thật sự con mẹ nó vĩ đại!!”

Án Hà Thanh lại một chút chiều hướng buông lỏng cũng không có, hắn mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, giống như rời mắt khỏi thì người này liền sẽ biến mất vậy, hắn hỏi: “Tiêu Dư An, ngươi… … ngươi không hận ta sao?”

Tiêu Dư An một tay chống đỡ lấy trán, ánh mắt rơi lên đèn đuốc trên bàn, bắt đầu suy nghĩ.

Hắn chưa từng hận qua Án Hà Thanh, hắn chỉ hận ông trời không nguyện đổi mệnh, Hồng Tụ không chết, thì Dương Liễu An phải chết, Lý Vô Định không chết, thì Tạ Thuần Quy phải chết, ngày đó tướng sĩ thiêu hủy kho lương không chết, thì sẽ có càng thêm nhiều tướng sĩ Bắc quốc và bá tánh ngã xuống trong chiến tranh, hắn còn hận chính mình, hận mình vô năng, hận mình không thể hòa hợp với số mệnh, hận mình rõ ràng biết được nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại vẫn cứ như cũ cái gì cũng thấy đổi không được, nói là nguyện làm quân vương Bắc quốc, nào ngờ đến cuối cùng vẫn là bị ông trời trêu đùa thành người ngoài cuộc.

Án Hà Thanh nhìn giống như là mặt không biết tình, nhưng ngón tay lại hơi hơi cong lên, Tiêu Dư An cau mày một cái đầu tay hắn động một cái, Tiêu Dư An than một hơi lòng bàn tay hắn nắm một cái.

Sau đó hắn nhìn thấy Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, đối với hắn giương lên nụ cười, nụ cười đó không gò bó không ràng buộc, khiến hắn dường như có thể ngửi thấy hương thơm rượu đổ tràn ra ở cái ngày trong Ngọc hoa lầu.

Tiêu Dư An cười nói: “Nếu như ta hận ngươi, vậy cái lúc ở trên núi nhìn thấy ngươi liền đem ngươi chôn thẳng xuống đất rồi, sao còn có thể hao phí tâm tư đi cứu ngươi.”

Án Hà Thanh nhìn nụ cười mặc sức không bị trói buộc của hắn, buột miệng nói ra: “Tiêu Dư An, ta… …”

“Ta biết ta biết.” Tiêu Dư An cười vỗ vỗ bờ vai của Án Hà Thanh, “Hiểu lầm đã giải thích rõ ràng rồi, sau này thì vẫn là huynh đệ tốt!”

Lời của Án Hà Thanh một cái bị chặn ở trong cổ họng, ngữ khí hắn cực chậm mà lặp lại lời của Tiêu Dư An: “Huynh đệ?”

Rồi lại thong thả ung dung mà gật gật đầu: “Cũng tốt, không gấp.”

Tiêu Dư An không có nghe ra ý trong lời nói của hắn, thừa cơ tắm hào quang nam chính, nói: “Là huynh đệ thì phải chăm sóc lẫn nhau, ta bị người khác ức hiếp rồi ngươi phải giúp đỡ có biết chưa? Ngươi bị người khác ức hiếp… …”

Uầy, cái thời kỳ này chắc là không có người dám ức hiếp Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh cong nhẹ lên góc miệng một cái: “Ừm, chăm sóc.”

Tiêu Dư An không ngừng mà gật đầu: “Đúng đúng đúng, chăm sóc.”

Án Hà Thanh nhìn chắm chằm Tiêu Dư An, lại hỏi: “Tiêu Dư An, ta hỏi lần cuối cùng, ngươi thật sự không hận ta?”

Tiêu Dư An cười nói: “Không hận, trước khi không hận, sau này cũng không có khả năng hận.”

Án Hà Thanh giật giật chân mày: “Đây là do chính ngươi nói, vậy sau này… … thì ta sẽ… … không khách khí.”

Tiêu Dư An nói: “Khách khí cái gì! Đều là huynh đệ, không có cái gì để khách khí hết!”

Án Hà Thanh hơi hơi liếm góc miệng, lúc nãy hộc máu, chỗ ấy vẫn mang theo một chút thanh ngọt, hắn đem giọng nói kéo đến thật dài, đủ cho Tiêu Dư An nghe rõ đồng thời ghi nhớ trong lòng: “Được, đây là do ngươi nói đó.”

Giống như là buông xuống một tâm sự quấy nhiễu rất lâu, Tiêu Dư An một cái vươn vai ngửa người ngã thẳng lên giường, hít thở một hơi dài, hắn chỉ chỉ giường bên cạnh nói: “Nếu như người không để bụng, thì đêm nay ngủ ở đây đi, căn bệnh đó của ta vẫn chưa trị khỏi, bên cạnh không có người ngủ không được, sáng mai lại mời sư phụ đến cho người bắt mạch xem thử, có phương thức nào tốt điều dưỡng thân thể không, được rồi được rồi, đi ngủ đi ngủ, thức khuya đột tử còn hói đầu nữa đó!”

Án Hà Thanh ‘ừm’ nhẹ một tiếng, cầm đèn thổi tắt đi, trong bóng tối lại nhè nhẹ mà liếm liếm góc miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.