Chương trước
Chương sau
Lo âu không thể ngủ, bó chặt áo quanh quẩn một chỗ. Một ngọn đèn cô đơn, Tiêu Dư An ngồi đờ ra trước bàn nhìn hai cây trâm trong tay, một cây đỏ thẫm khắc hoa, một cây bạch ngọc không điểm khuyết. Tiêu Dư An giờ này khắc này cả đầu đều toàn là lời nói của Triệu công công: Trợ tá của Vũ Ninh vương gia, không lẽ ai ai cũng sẽ kín miệng sao?

Cuối cùng đưa ra quyết định, Tiêu Dư An cất cẩn thận cây trâm, kéo chặt quần áo một mình đi đến Thái y điện.

Nội thất, Tiêu Dư An đẩy cửa mà vào, phát hiện Án Hà Thanh đang tựa vào bên giường đợi hắn, rất có thể là bởi vì nguyên do bị thương, trên mặt Án Hà Thanh không có nhiều huyết sắc lắm, đôi môi trắng bệch hoàn toàn không có sinh khí.

Tiêu Dư An nghĩ đến quyết định tiếp theo của chính mình, đành phải miễn cưỡng mà đem những lời quan tâm nuốt về.

“Án Hà Thanh.” Tiêu Dư An gác tay đứng đó, âm thanh rất nhẹ, “Không nghĩ đến, có những chuyện, hai chúng ta cuối cùng cũng là trốn không qua, tránh không khỏi.”

Án Hà Thanh nhìn hắn, nhớ đến lần đó lần đầu gặp nhau ở phòng củi, Tiêu Dư An ngồi trên đống củi, ý cười dạt dào mà vỗ vỗ bên cạnh đối với hắn nói ngồi.

Đó mới qua bao lâu, mới bao lâu chứ?

Án Hà Thanh khàn khàn cổ họng, âm thanh khô khan: “Ngươi tin ta chứ?”

Tiêu Dư An lấy ta cái cuốn trục dài không quá hai tấc, nhẹ nhàng đặt trên bàn: “Ngươi muốn ta tin ngươi cái gì?”

Câu này thật sự Tiêu Dư An là nghiêm túc mà hỏi, nhưng Án Hà Thanh nghe ra, lại cảm thấy tràn ngập châm biếm.

Cái cuốn trục đó giống như một lưỡi dao sắc, cắt đứt một tơ hy vọng cuối cùng của Án Hà Thanh.

Đúng a, hắn làm sao vẫn dám xa xỉ cầu xin sự tin tưởng của Tiêu Dư An chứ?

Tiêu Dư An đối với hắn mọi cách giúp đỡ, mọi cách thân thiện, còn hắn thì? Lòng dạ khó lường, câu kết người khác, thậm chí còn hại Tiêu Dư An xém chút nữa bị Vũ Ninh vương gia giết hại.

Đã từng thực lòng thực dạ mà đối đãi lại đổi về sự phản bội, nếu đổi lại là hắn, cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Hắn dựa vào cái gì, lại có mặt mũi gì để khiến Tiêu Dư An tin tưởng mình?

Tiêu Dư An thờ ơ mà đưa tay mở ra cuốn trục trên bàn “Án Hà Thanh, ta vừa mới biết, thì ra ngươi rất muốn rời khỏi, cũng đúng, cái Bắc quốc này đối với ngươi mà nói, cũng chỉ có sự áp bức, lăng nhục và căm hận vô tận đúng chứ?”

Án Hà Thanh rủ xuống con ngươi, giống như nhắm mắt làm ngơ, đèn đuốc bên cạnh giường bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi đến lay động, ánh lửa dao động ở trên khuôn mặt hoàn toàn không có huyết sắc của Án Hà Thanh, lại rọi không vào đáy mắt u tối của hắn.

Sự áp bức, lăng nhục và căm hận vô tận?

Đúng vậy không có sai.

Bắc quốc đối với hắn mà nói, chỉ có những thứ đó.

Từ phút giây kỵ binh Bắc quốc đạp vào Nam Yến quốc, hắn không có một ngày không nghĩ đến làm cách nào để báo thù, không có một ngày không nghĩ đến làm cách nào đem sự đau khổ đã từng của Nam Yến quốc gấp bội trả lại cho Bắc quốc, không có một ngày không muốn thoát khỏi những xiềng xích lồng giam này, thoát khỏi cái nơi đem tù binh khắc vào trong xương của hắn.

Thấy Án Hà Thanh không nói chuyện, Tiêu Dư An rủ mắt tiếp tục nói: “Ta vốn tưởng rằng ta có thể thay đổi gì đó, giờ đây xem ra lại là uổng công vô ích… …”

Án Hà Thanh cuối cùng cũng có phản ứng, ngón tay hắn khẽ động, từ từ ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Dư An, đáy mắt cuối cùng cũng đã có cảm xúc.

Tiêu Dư An ở trong đáy mắt hắn đã nhìn thấy quốc sỉ cùng thù hận, Tiêu Dư An nhìn hắn chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngươi muốn thay đổi cái gì?”

Tiêu Dư An đột nhiên sững sờ.

Đúng vậy, hắn muốn thay đổi cái gì?

Muốn khiến Án Hà Thanh bởi vì ý tốt thương hại của mình lưu lại ở Bắc quốc, cả cuộc đời làm thị vệ, cả cuộc đời làm nô lệ sao?

Không phải a, hắn chưa bao giờ nghĩ qua như vậy.

Hắn muốn nhìn thấy con người trước mắt này giống như trong nguyên tác vậy: Huy kiếm thiên hạ, quân lâm cửu tiêu*, trị quốc an bang.

(*quân lâm cửu tiêu: theo mình hiểu thì đó là làm vua chín tầng mây cao =)))))

Nếu như đã như vậy, hắn rốt cuộc muốn thay đổi cái gì chứ?

Đúng rồi, hắn muốn tiếp tục sống.

Nhưng mà hắn hiện giờ là quân vương Bắc quốc, vác trên lưng là khí phách của tướng sĩ Bắc quốc, là chỗ tựa của bá tánh Bắc quốc, trong con sông lịch sử dài đằng đẵng, có lẽ sự đổi thay của triều đại không có cách nào tránh khỏi, nhưng mà sống ở trong đó, là sẽ đem hai chữ quốc gia khắc vào trong xương, hòa vào trong máu, in ở trên ngực.

Người đời sau thán nể, nhưng mà trong lúc đó, dù là thiên tử thủ quốc môn, quân vương thiết cốt tử xã tắc a!

Hắn làm sao sống cho qua ngày? Lại làm sao có thể hòng muốn sống cho qua ngày!

Hắn cứ luôn tự lừa mình dối người cái gì chứ?

Tiêu Dư An giống như bị người đột nhiên hung hăng tát cho một bạt tay, ngẩn người ở tại chỗ, hắn nhìn Án Hà Thanh, hô hấp dồn dập mà lẩm bẩm nói: “Cho nên ngươi luôn hiểu… …”

Lời nói dần dần thấp nhỏ, Tiêu Dư An từ từ yên lặng, rồi không nói ra thêm một chữ nào nữa.

Thì ra Án Hà Thanh luôn luôn nhìn rõ rõ ràng ràng, chỉ có hắn ngu ngốc mà muốn đem chính mình xem như người ngoài cuộc.

Án Hà Thanh đột nhiên bắt đầu cười lên, đáy mắt hắn tràn ngập tơ máu, cuồn cuộn lên sự đau khổ vô tận, khóe miệng lại từ từ cong lên, hắn nói: “Tiêu Dư An, Bắc quốc và Nam Yến quốc, chỉ có kết cục ngươi chết ta sống, nhưng Tiêu Dư An, ta đối với ngươi… …”

“Đủ rồi.” Tiêu Dư An mở miệng cắt lời Án Hà Thanh, hắn chậm rãi ngẩng mắt lên, trong đôi mắt vốn dịu dàng chỉ còn lại lạnh nhạt, “Nếu như Bắc quốc và Nam Yến quốc chỉ có kết cục ngươi chết ta sống, vậy ta và ngươi cũng chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.”

Hồng Tụ một chết, thì Tiêu Dư An đã đem chính mình ẩn giấu đi.

Đã Hồng Tụ là vì quân vương Bắc quốc mà chết, vậy hắn chính là quân vương Bắc quốc, Án Hà Thanh đã nói Bắc quốc và Nam Yến quốc không thể cùng sống.

Vậy hắn, quân vương Bắc quốc, thì không thể và Án Hà Thanh cùng sống.

Lời nói của Tiêu Dư An giống như một cọng rơm cuối cùng, bay nhè nhẹ mà rơi lên vai của Án Hà Thanh, con ngươi hắn giống như ngọn đèn đuốc sắp sửa cháy hết, kéo dài hơi tàn mà lay động ánh sáng yếu ớt.

Thân thể của hắn giống như bị kéo thành hai nửa, một nửa nhìn cung thành Nam Yến quốc đổ nát thê lương, một nửa nhìn Tiêu Dư An ngày đó ở trên Ngọc hoa lầu tùy ý cười lớn.

Hai nửa thân thể đều đang âm ỷ nát rữa, đó là cái đau khiến cho Án Hà Thanh đau khổ tột cùng.

Nội thất trong chớp mắt trầm mặc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Rất lâu, Tiêu Dư An từ từ từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, đi đến bên cạnh giường, đưa đến trước mặt Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh nhìn cái bình sứ nhỏ đó, đưa tay cầm lấy vuốt nhẹ, hắn khàn tiếng hỏi: “Đây là cái gì? Ngươi muốn… …”

Ngươi muốn giết ta sao?

Tiêu Dư An không có trả lời.

Án Hà Thanh hít hơi rất sâu: “Tiêu Dư… …”

Tiêu Dư An bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí đoạn tuyệt, không dung xen vào: “Gọi hoàng thượng.”

“Tiêu, Dư, An.” Giống như cố ý vậy, Án Hà Thanh một chữ một ngừng gọi ra tên của Tiêu Dư An, đôi mắt của hắn chăm chú mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, dường như muốn đem hắn nuốt hết vào trong bụng, hắn một tay chặt chẽ mà nắm chặt bình sứ, khớp xương hiện trắng, ngón tay hiện xanh, “Tiêu Dư An, ngươi muốn ta uống xuống thứ này sao?”

Tiêu Dư An trong chớp mắt như xương mắc trong họng, đôi ngươi khó hiểu, sau đó chậm rãi do dự mà gật gật đầu.

“Được, vậy ta uống.” Chẳng qua nói ra bốn chữ, lại giống như dùng hết toàn bộ sức lực cửa Án Hà Thanh, ánh mắt của hắn cuối cùng cũng ảm đạm trở xuống, giống như tro tàn chạy hết, sau khi đấu tranh chỉ còn tuyệt vọng, Án Hà Thanh mở ra bình sứ màu trắng, dồn sức mà đem dung dịch đắng chát trong bình một uống mà hết.

Sau khi uống, Án Hà Thanh chằm chằm mà nhìn đôi mắt của Tiêu Dư An, dường như muốn đem Tiêu Dư An nhìn thấu nhìn tận, muốn đem linh hồn đằng sau đôi mắt đó lôi ra, rồi đào ra thân thể của chính mình, khiến linh hồn của hắn nhìn cho rõ sự bất cam cùng quyết tâm của chính mình, “Tiêu Dư An, tại sao ngươi lại trọng sinh làm quân vương Bắc quốc, tại sao… …”

Tứ chi dần dần không còn sức lực, âm thanh Án Hà Thanh yếu dần, không qua lâu, hắn đỡ lấy trán hướng trước đung đưa ngã xuống, mắt thấy Án Hà Thanh sắp ngã xuống giường, Tiêu Dư An vội vàng lên trước, đem hắn vững vàng đỡ lấy.

Ý thức bắt đầu vụn nát, Án Hà Thanh nghe thấy âm thanh của Tiêu Dư An, phảng phất xa xôi, như kiểu không rõ ràng, Tiêu Dư An nói: “Ta cũng không biết, có lẽ… … là vì gặp gỡ ngươi… …”

Nhìn Án Hà Thanh đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, Tiêu Dư An thở ra một hơi dài, một tiếng là bất đắc dĩ mà than bất tận, thêm một tiếng là sự đành chịu mà nói không hết.

Tiêu Dư An nhìn thấy chính mình trước đó chưa qua bao lâu tùy ý mà cười, lời thề son sắt mà đối với Án Hà Thanh nói: “Án Hà Thanh, ngươi làm thị vệ bên người của ta đi? Ta bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để người khác làm tổn thương ngươi.”

Và giờ đây, hắn cũng coi như nói được làm được.

Nhưng đây cũng là lần cuối cùng hắn lấy thân phận quân vương Bắc quốc bảo vệ Án Hà Thanh.

Không có sau này nữa, không có lần thứ hai nữa.

Nếu như vẫn có ngày trùng phùng, nhất định là lúc binh qua* gặp nhau.

(*Binh qua: là binh lính và giáo, thương.)

Đêm đó, cổng cung thành, một chiếc xe ngựa bị thị vệ cản lại, rồi rất nhanh bị cho đi, chiếc xe ngựa đó sau khi ra khỏi hoàng thành, hướng thẳng trạm dịch của phía tây chạy đi, cũng không quay về nữa. Đội trưởng thị vệ nghe thấy tin tức đối với thị vệ gác cổng chửi như tát nước: “Lý tướng quân không phải đã nói, những ngày này xe ngựa ra khỏi cung thành đều phải tỉ tỉ mỉ mỉ mà lục soát kiểm tra sao!”

“Nhưng mà… …” Tiểu thị vệ sờ lấy đầu oan ức mà nói, “Xe ngựa đó có chỉ thị viết tay thông hành của hoàng thượng.”

“… … Chỉ thị viết tay của hoàng thượng a, được rồi, các ngươi tiếp tục gác đêm cho tốt, đúng rồi, hôm nay là ngày mấy rồi.”

“Ngày 3 tháng 3”

“Ngày 3 tháng 3 a.” Đội trưởng thị vệ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trần ngập mây đen.

“Ơ, muốn trở trời rồi ư.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.