Chương trước
Chương sau
Lúc cống lễ đưa đến Vĩnh Ninh điện, Tiêu Bình Dương đang ở Vĩnh Ninh điện nghỉ ngơi, công chúa Vĩnh Ninh vui không biết mệt kéo nàng chạy khắp cả hoàng cung, cuối cùng nói muốn dẫn nàng đến Vĩnh Ninh điện xem xem, Tiêu Bình Dương không có từ chối.

“Hoàng thượng dường như rất sủng ngươi?” Tiêu Bình Dương nhìn cống lễ hỏi.

“Ừm!” công chúa Vĩnh Ninh gật đầu lia lịa, “Hoàng thượng ca ca đối với ta đặc biết tốt, ngươi thì sao, ngươi có hoàng huynh không?”

Tiêu Bình Dương nói: “Ta có không ít hoàng huynh, nhưng mà người hợp với ta, chỉ có một vị.”

“Như vậy ư.” Công chúa Vĩnh Ninh kéo Tiêu Bình Dương đến bên bàn ngồi xuống, Tiêu Bình Dương nhìn thấy trên bàn có đặt kim vàng chỉ bạc, và còn một cái túi hương thêu được một nửa, nhưng mà túi hương thêu tới méo méo mó mó, trong rất khó coi.

Công chúa Vĩnh Ninh sắc mặt đỏ ửng, vội vàng muốn cất đi.

“Đợi một chút.” Tiêu Bình Dương đưa tay nhặt lên kim chỉ, “Ta có thể thêu không?”

“Ngươi, ngươi biết nữ công?” công chúa Vĩnh Ninh không tưởng tượng nổi mà hỏi.

Thấy Tiêu Bình Dương gật gật đầu, công chúa Vĩnh Ninh nói: “Có thể a, ngươi thêu đi.”

Tiêu Bình Dương vớt lên kim chỉ, mười ngón tung bay, chưa qua một lúc, túi hương hình dạng kỳ quái thay da đổi thịt, trở nên rất tinh xảo, công chúa Vĩnh Ninh thán phục: “Trời ơi, lợi hại quá, nhưng mà Hồng Tụ nói với ta, ngươi là tướng quân a?”

Tiêu Bình Dương chải chỉ thêu, nhẹ giọng nói: “Ta biết nữ công, cũng có thể đếm quân đánh trận.”

“Wa, nữ tử Tây Thục quốc các ngươi đều biết những thứ này sao?”

“Không, chúng ta chỉ là có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.” Tiêu Bình Dương ngừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn công chúa Vĩnh Ninh, âm thanh nhẹ bay, “Và cũng có thể thích bất cứ người nào mình thích.”

“Rất cừ a.” công chúa Vĩnh Ninh hai tay đỡ mặt, nụ cười hồn nhiên trong sáng, “Rất muốn đến Tây Thục quốc xem thử.”

Tiêu Bình Dương rủ đầu, cong môi mỉm cười: “Sẽ có cơ hội thôi.”

“Vậy tới lúc đó, ngươi nhất định phải đẫn ta đi xem xung quanh a.”

“Được, cứ quyết định như vậy.”

Mùa xuân đêm khuya, chim đỗ quyên đề nguyệt.

Hồng Tụ vất vả cả ngày rồi, một hơi cũng chưa nghỉ, vội vàng đi đến Tẩm cung, hầu hạ hoàng thượng đêm ngủ.

Tiêu Dư An đầu tóc bù xù, thân mặc bạch y, đốt đèn phê duyệt bản tấu, thấy được Hồng Tụ, nhìn cô vẫy tay: “Hồng Tụ.”

“Hoàng thượng.” Hồng Tụ lên trước hành lễ.

“Đến đây, cái này cho ngươi.” Tiêu Dư An lấy ra một cái hộp trang điểm nhỏ, đưa cho Hồng Tụ.

Hồng Tụ nghi hoặc nhận lấy, mở ra vừa nhìn càng thêm kinh ngạc, bên trong có đựng một cây trâm hoa đỏ tươi, làm công tinh xảo, hoa lệ nhưng không mất phong nhã.

“Cảm thấy rất thích hợp ngươi, nên mới giữ lại, nhận lấy đi.” Tiêu Dư An ý cười ôn hòa như nước.

Lấy tư cách là một vị tổng tài!

Lấy tư cách là một vị tổng tài có cuộc sống giá trị quang chính xác, kính già yêu trẻ, gieo rắc yếu tố tích cực!

Tiêu Dư An biểu thị: Đối với cấp dưới, chúng ta phải dựa vào chân tình để rung động!

Hồng Tụ chằm chằm mà nhìn trâm hoa, đột nhiên quỳ xuống, âm thanh nghẹn ngào: “Tạ hoàng thượng! Phần thưởng quý báu như vậy, nô tỳ làm trâu làm ngựa không thể báo đáp.”

Tiêu Dư An sợ đến không được, vội vàng kéo Hồng Tụ dậy.

Chỉ là một cây trâm hoa thì đã không thể báo đáp!? Quân vương thiếu niên trước đây hà khắc nhiều đến vậy ư, khó trách Bắc quốc phải diệt quốc, thân là lãnh đão cao nhất làm sao có thể hoàn toàn không có lực tương tác! Hoàn toàn không có lực gắn kết chứ!?

“Trâm hoa thế thôi, cũng không có quá quý giá gì, hơn nữa ngươi thật sự đã giúp ta rất nhiều.” Tiêu Dư An nhìn nước mắt của Hồng Tụ không biết phải làm sao.

“Nô, nô tỳ hầu hạ hoàng thượng, hoàng thượng rửa mặt súc miệng.” Hồng Tụ vẫn còn chút thút thít.

“Ừm.” Tiêu Dư An mỉm cười, “Đợi đã, đúng rồi, thọ yến khi nào mới đến?”

“Hoàng thượng, năm ngày sau.”

-

Từ xưa đến nay hoàng thượng qua sinh thần, không khỏi hai câu nói: Khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ.

Nói trắng chính là làm cho tưng bừng, là giống như qua lễ, xung quanh hoàng thành đốt đèn trang trí, văn võ trăm quan đem lễ lạy chầu, kính rượu vạn thọ, đến chập tối, yến bách quan cùng Ngọc hoa lầu, toàn quốc ăn mừng, nghỉ phép ba ngày.

Ngọc hoa lầu, Tiêu Dư An cầm lấy rượu tiệc, uống đến nổi có chút tâm trí lơ đảng.

Đó không phải bởi vì Tiêu Dư An không thích ăn mừng, chỉ là hắn nhìn hồ Kim liên bạch ngọc trước mắt, đột nhiên nhớ ra một đoạn tình tiết trong nguyên tác.

Bởi vì chúc mừng sinh nhất hoàng thượng, công chúa Vĩnh Ninh mọi năm đều sẽ ở trên Bạch ngọc đài ca múa một khúc. Và năm nay, nàng nhảy rồi nhảy trẹo chân rơi xuống nước.

Thân là nam chính Án Hà Thanh đương nhiên sẽ phản ứng nhanh hơn người thường, hoàn toàn không do dự mà nhảy xuống hồ đi cứu người.

Nhưng mà hiện giờ, tình tiết biến thành rối tung thế này, nam chính nữ chính đều vẫn chưa gặp nhau, Tiêu Dư An cũng đoán không ra chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ đây Ngọc hoa lầu tầng thứ năm, đang ngồi toàn là hoàng thân quốc thích, bởi vì bày tỏ tôn trọng, Tiêu Dư An chiêu đãi sứ giả Tây Thục quốc, Tiêu Bình Dương ngồi ở bên phía tây, yên tĩnh mà cầm lấy ly rượu nhấp nhỏ.

Tiêu Dư An đột nhiên phản ứng qua lại cái gì đó, quay đầu nhìn về hướng sau lưng, thân là thị vệ bên người, Án Hà Thanh đứng ở sau lưng hắn không quá vài mét, một nửa ẩn ở trong bóng tối, lặng lẽ không tiếng động mà nhìn yến tiệc linh đình ở trước mắt, thấy Tiêu Dư An quay đầu, Án Hà Thanh cùng hắn đối diện, ánh mắt đem theo hỏi thăm.

Tiêu Dư An lắc lắc đầu, quay người lại, nắm chặt ly rượu, nhất thời không thể nào đè nén sự kích động trong lòng.

Nam chính, nữ nhất, nữ nhị cũng ở chung một phòng!!!

Đợi chút nữa nam chính và nữ nhất vẫn còn phải chạm mặt!!!

Tình tiết sẽ biến thành trường tu la của trò chơi sử thi tình yêu cực lớn ư!!!

Đột nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng gõ vò, lanh lảnh vui tai, đám người vốn đang nhộn nhịp lập tức yên tĩnh xuống, không hẹn mà cùng nhau nhìn lên hồ Kim liên bạch ngọc ở trung ương.

Bốn người vũ nữ tư thế thướt tha vung múa thủy tụ rộng lớn, vây quanh giao trì múa thành một vòng, thủy tụ xuống đất, công chúa Vĩnh Ninh xuất hiện ở trên Bạch ngọc đài.

Nàng cười cực kỳ vui tươi, răng trắng môi đỏ, giống như thế gian phong hoa cùng tuyết nguyệt.

Cầm huyền vang lên, công chúa Vĩnh Ninh điệu múa tung tang, tư thế như tiên nhan sắc như ngọc, từ đầu đến cuối không có một chút mị ý, chỉ khiến người khác cảm thấy không thể khinh nhờn, kinh hồng tuyệt diệm.

Tiêu Dư An lặng lẽ quay đầu nhìn một chút Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh một tay giữ lấy bội kiếm, tuy rằng đôi mắt nhìn lên Bạch ngọc đài, nhưng mà tỏ ra thờ ơ, tâm không ở đây, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Wa, không hổ là nam chính!

Kha kha kha, nhìn xem khí thế bình tĩnh này đi, nhìn xem biểu cảm điềm nhiên như không này đi, thật sự là sớm đã bị kinh diệm đến nổi nói không ra lời rồi đúng không!!! Khẳng định là mới gặp đã yêu rồi!!! Quả nhiên là hào quang nữ nhất lớn hơn trời a!!!

Tiêu Dư An lại lặng lẽ nhìn qua Tiêu Bình Dương.

Tiêu Bình Dương khóe môi hơi giương, một chớp không chớp mà nhìn công chúa Vĩnh Ninh trên Bạch ngọc đài, giống như sợ rằng sẽ lỡ mất một giây nên không chịu chớp mắt.

Trời ơi!

Nữ nhị nàng

Nàng… …

Cũng bị hào quang nữ nhất làm cho chấn động rồi sao?!

Tiêu Dư An vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, công chúa Vĩnh Ninh cùng với dư âm của cổ cầm, ổn định lại thân ảnh, kết thúc màng trình diễn.

Vỗ tay tràng ngập, toàn trường chấn động.

Tiêu Dư An hồi lại thần, có hơi kinh ngạc mà phát hiện công chúa Vĩnh Ninh không có rơi xuống nước.

Xem ra cái đoạn tình tiết này là nhảy qua rồi?

Hắn đưa tay lên vỗ tay, đột nhiên thấy công chúa Vĩnh Ninh cầm lên vạt váy, nhảy xuống Bạch ngọc đài, hướng chính mình chạy đến.

Eh?

“Hoàng thượng ca ca.” công chúa Vĩnh Ninh hai tay kéo lấy Tiêu Dư An, ý cười tràn đầy, hơi hơi dùng lực, “Mau qua đây! Vĩnh Ninh có ngạc nhiên tặng cho huynh.”

“A, hả? Cái gì?” Tiêu Dư An cả mặt mộng bức, lúc hồi lại thần, thân đã ở trên Bạch ngọc đài.

“Hoàng thượng ca ca! Huynh xem.” Công chúa Vĩnh Ninh kéo lấy Tiêu Dư An quay hai vòng, trong tay áo vung vẫy bay ra mùi hương kỳ lạ.

Tiêu Dư An đang cả đầu khó hiểu, đột nhiên có người kinh ngạc hét lên: “Điệp? Đó là hồ điệp sao?”

Một góc của Ngọc hoa lầu, một vị sứ giả Tây Thục quốc mở ra một cái hộp, một đám hồ điệp đủ sắc mà rực rỡ lập tức giương cánh bay ra! Chúng nó bị mùi hương kỳ lạ thu hút, bay về hướng ngọc đài, vây quanh công chúa Vĩnh Ninh và Tiêu Dư An tung tăng nhảy múa, thậm chí đậu lên tay áo, bờ vai và ngón tay của công chúa Vĩnh Ninh, đáng tiếc là: đều là bột hương ngưng động nồng nặc, khó kiếm tung tích của trăm hoa.

“Hoàng thượng ca ca có thích không?” Công chúa Vĩnh Ninh phấn khởi mà hỏi.

“Thích.” Tiêu Dư An đều đã ngạc nhiên đến ngẩn người rồi.

Trong nguyên tác không có đoạn này a!!! Hơn nữa Bắc quốc xuân hàn chưa mất, hồ điệp ở đâu ra a!

“Những con hồ điệp này?”

“Là cống lễ Tây Thục quốc! Đây là chủ ý của Bình Dương đề ra cho muội! Bởi vì những con hồ điệp này, muội còn thay đổi điệu múa a.”

Thay đổi điệu múa?

Đây chính là nguyên nhân công chúa Vĩnh Ninh không có trẹo chân xuống hồ ư?

Tiêu Dư An đã hiểu gật gật đầu, bị công chúa Vĩnh Ninh lại kéo lấy quay thêm vài vòng.

Hồ điệp càng tụ tập càng đông, dần dần có chút mở mắt, Tiêu Dư An nhìn chằm dưới chân của công chúa Vĩnh Ninh, sợ rằng nàng sẽ rơi xuống nước, suy cho cùng thời tiết xuân hàn se lạnh, vẫn là không gặp tai họa thì không gặp tai họa đi.

Công chúa Vĩnh Ninh chơi đủ rồi, vui vẻ mà nói: “Hoàng thượng ca ca, chúng ta quay về yến tiệc đi.”

“Ừm.” Tiêu Dư An đem theo ý cười dịu dàng gật gật đầu, sau đó hắn vừa xoay người một cái, một cái giẫm trống không, hướng sau ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.