Tiêu Dư An đã dưỡng thương vài ngày, đợi vết hằn trên cổ phai đi sau đó, mới dám phóng phóng khoáng khoáng mà đi dạo xung quanh.
Ngày thứ hai xử lý triều chính, bởi vì lo lắng Án Hà Thanh sẽ bị người khác lén lút làm khó, Tiêu Dư An xem bản tấu xem tới chần chừ, do dự, dứt khoát buông bỏ gánh nặng trước tiên, đi thẳng đến Cảnh dương cung.
Hồng Tụ như có lời muốn nói lại thôi, Tiêu Dư An coi như không nhìn thấy.
Năm tháng đã tới xế chiều, thời gian đã tối. Gió lạnh tích lũy, những đám mây ưu sầu dày đặc*, Tuyết rơi nhộn nhịp, nhã nhạn trôi nổi, rơi đến nổi cả một mảnh đất trắng xóa. Tuyết của Bắc quốc, dường như không bao giờ nghỉ ngơi mà tung bay không ngừng rơi xuống.
(*Gốc là: 岁将暮,时既昏。寒风积,愁云繁. - Tuế trương mộ, thời ký hôn. Hàn phong tích, sầu vân phồn. Xuất phát từ bài <Tuyết Phú> của Nam bắc triều Tạ Huệ Liên - <雪赋> 南北朝:谢惠连)
Tiêu Dư An kéo chặt ngoại bào, phủi đống tuyết trên bờ vai xuống, đưa tay gõ cửa gian phòng của Án Hà Thanh.
Dương thị vệ tận tâm tận trách đi theo Tiêu Dư An chắp tay: “Hoàng thượng, vi thần ở ngoài cửa chờ đợi.”
Tiêu Dư An không cho phép: “Lạnh lắm, ngươi về đi.”
Dương Liễu An kiên trì: “Vi thần không cảm thấy lạnh.”
Tiêu Dư An tùy ý nắm lên tay một nắm tuyết, nhét vào trong vạt áo Dương Liễu An: “Có lạnh không?”
Dương Liễu An rùng mình một cái: “... … Không, không, không, lạnh, không lạnh.”
Ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2640811/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.