Lý Đản nhướng mày, sắc mặt đột biến, trong mắt đều là ngoan độc:
– Tô Uyển Linh, ngươi muốn chết?
Tô Linh cười khẩy:
– Vương gia sai rồi, ta không muốn chết, ta là đang nghĩ, vương gia chết đó, thể loại như vương gia, trở thành kẻ địch thì rất khó đối phó.
Ánh mắt Lý Đản hung hãn hơn, giọng lạnh băng, hệt như nãy giờ đang đeo mặt nạ người, cuối cùng cũng gỡ bỏ mặt nạ:
– Tô Uyển Linh, ngươi cho rằng dựa vào bản lĩnh của người có thể thoát khỏi lầu Vọng Hoa này sao? Ngươi nói không sai, bổn vương quả thực sẽ không giết ngươi, nhưng bổn vương biết bản lĩnh của ngươi, vì để ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh bổn vương, bổn vương không thể không bẻ gãy cánh của ngươi, ngươi thử vận công xem, xem thử với năng lực hiện giờ của ngươi, có thể bay qua khỏi tường viện của lầu Vọng Hoa không.
Tô Linh nghe vậy liền biến sắc, thử vận nội công, quả nhiên không được, hệt như huyết mạch đang lưu thông đột nhiên bị tắc nghẽn ở đâu đó, có một luồng khí dội ngược lại khiến cô đau đớn, cô nhíu mày.
Cô đoán được Lý Đản sẽ không lấy mạng cô, nhưng lại không đề phòng việc hắn sẽ hạ thuốc khiến cô không cách nào vận công, cô lấy chiếc còi cất trong ngực ra, cảm thấy thật may mắn, cô phải tìm biểu ca của cô mới được.
Lý Đản thấy cô lấy vật gì đó màu đen trong ngực ra, dù không chắc chắn đó là thứ gì, nhưng lờ mờ có dự cảm không lành, khẽ nhún người áp sát cô, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-xung/1683309/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.