Chương trước
Chương sau
Đáng lẽ theo quán tính, bây giờ cô phải hét toáng lên mới đúng, nhưng không.
Cô nghe thấy giọng nói khẩn khoản nhỏ nhẹ của mình:
– Cảm phiền đóng cửa sổ lại, lạnh.
Ánh mắt Sở Bạch không biết đặt vào đâu, nghe được câu này, như thể được thức tỉnh, nháy mắt quay về cửa sổ, nhảy ra ngoài, động tác đóng cửa sổ lại vô cùng lưu loát.
Tô Linh nhìn cánh cửa sổ đóng chặt kia, đáy lòng ủ dột: Đại ca à, chẳng phải huynh đến cứu ta sao? Sao huynh cứ vậy mà đi thế này?!!!
Tô Linh từ trong nước bước ra, cầm lấy y phục của mình khoát vào, Xuân Hi nghe tiếng liền bước vào:
– Tiểu thư, người tắm xong nhanh vậy?
Tô Linh đẩy nàng ta ngoài, vừa đẩy vừa nói khẽ vào tai nàng ta:
– Em đi giữ cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tuyệt đối đừng để ai vào, biết chưa?
Xuân Hi vẻ mặt không hiểu, nhưng vẫn nghe lời ra ngoài canh cửa.
Tô Linh mặc y phục vào tử tế, đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cánh cửa khép hờ kia ra, quả nhiên thấy có hai người đứng bên ngoài, Sở Bạch mặc y phục dạ hành màu đen đứng bên trong ánh trăng, thấy không rõ biểu cảm trên mặt hắn, nghe được tiếng động, hắn xoay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt vô thường.
Tô Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, chắc không nhìn thấy gì đâu, dù sao trời cũng tối như vậy, động tác của cô cũng nhanh nhẹn, chắc chắn hắn không thấy gì, chắc chắn là vậy.
– Biểu ca, sao huynh tìm được muội vậy?- Tô Linh lấy lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi.
Sở Bạch nghe tiếng nói du dương của cô truyền đến, trong đầu bất giác hiện lên tấm thân như tuyết trắng cùng gương mặt hồng hào do ngâm trong nước ấm kia, như đóa hoa sen màu hồng phấn, thánh khiết đến người khác không dám tới gần, nhưng lại không nhịn được muốn hái xuống, Sở Bạch bị ý nghĩ hoang đường của mình hù đến, chỉ có thể trốn tránh.
Sở Bạch che giấu bối rối nơi đáy mắt, thần sắc vô thường nói:
– Ta đi tìm Điệp nhi kia, nàng ta rời khỏi khách điếm, biến mất ở gần đây, cho nên ta đến xem.
Hóa ra không phải tới tìm ta à, đáy mắt Tô Linh hiện lên vẻ thất vọng.
Ban đêm, ánh mắt Sở Bạch vô cùng tốt, dù không có ánh sáng, y cũng nhìn rõ hơn người bình thường mấy phần, ánh mắt y nhàn nhạt rơi vào mặt cô, đương nhiên sẽ nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt ấy.
– Bởi vì thư của… muội, ta mới hoài nghi đến Điệp nhi, thêm nữa muội đột nhiên mất tích, ta liền nghi ngờ chuyện này là do một người gây nên, cho nên mới tìm tới nơi này.
Tô Linh ngước lên nhìn hắn, có chút mơ hồ, chẳng lẽ hắn là đang giải thích với cô?
Thế này không giống với tính cách của hắn lắm, lúc trước rõ ràng hắn chẳng thèm để ý đến cô, sao lại nhìn ra cô đang thất vọng, còn cố ý giải thích với cô nữa.
– Muội, y phục mặc xong chưa?- Hắn đột nhiên mở miệng hỏi, Tô Linh như thức tỉnh, đang rụt rè lập tức mặt nóng đến đỏ lự, ngay cả lỗ tai cũng vô cùng đỏ.
Hắn hắn hắn, câu này là có ý gì?
Chẳng lẽ vừa rồi hắn thấy gì à?
Sở Bạch nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô, trực tiếp lan đến lỗ tai, biết có lẽ cô nghĩ chuyện khác, vội vàng giải thích:
– Muội đừng nên hiểu lầm, ta không thấy gì hết, ta hỏi vậy là muốn dẫn muội đi khỏi đây.
Đại ca à, huynh đừng nói nữa được không? Bộ dạng này của huynh hệt như càng che càng lộ.
Tô Linh bụm mặt, thật sự mất hết mặt mũi.
Thiếu sử đại nhân làm cho người ta nghe tên đã sợ mất mật, dưới ánh trăng, tay chân luống cuống một lát, cuối cùng cũng ổn định lại tinh thần, tiến lên mấy bước, đứng trước mặt cô, nhìn cô, nhấn mạnh nói:
– Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với muội.
Tô Linh nghe vậy, thật sự khóc không ra nước mắt, đại ca à, đừng nói nữa, ta không cần huynh chịu trách nhiệm gì đâu, thật đó.
Cô cúi xuống nhìn tay mình, chân thành nói:
– Biểu ca, muội biết huynh vì cứu muội, cũng không phải cố tình, tất cả chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp thôi, cho nên huynh không cần có tâm lý gánh vác, muội sẽ không lấy đó để đổ thừa huynh đâu.
Sở Bạch nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, cho dù ở trong màn đêm, vẫn trong veo như thế, trong dải ngân hà tinh tú đầy trời thế này, sâu sắc mà mỹ lệ, nhưng nghe thấy câu nói đó của cô, lông mày hắn chợt nhíu lại, thấp giọng hỏi:
– Lời này của muội là có ý gì?
Tô Linh tưởng hắn không hiểu, nói tiếp:
– Muội khác với những nữ tử khác, sẽ không vì chuyện bị huynh thấy hết mà đòi sống đòi chết, chuyện này trời biết đất biết huynh biết muội biết, còn có ngôi sao trên trời biết, huynh và muội không ai nói, thì không có người biết, muội cũng sẽ không ỷ lại vào huynh, cho nên huynh không cần chịu trách nhiệm gì với muội.
Tô Linh nói xong, sắc mặt Sở Bạch âm trầm hơn, nặng tựa bóng đêm, giống như có thể vắt ra nước.
Nhìn thế nào cũng thấy hình như huynh ấy càng tức giận hơn vậy nhỉ?
Tô Linh nhìn y với ánh mắt dị thường, chẳng lẽ y không tin cô nói?
Cô vội giơ hai ngón tay lên.
– Biểu ca, huynh nhất định phải tin tưởng muội, muội có thể thề.
– Im miệng- Hắn thô bạo ngắt lời cô, sắc mặt đen thêm mấy phần, Tô Linh không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Được lắm nha, quả nhiên Sở Boss vẫn là Sở Boss, một chút cũng không thay đổi, vẻ mặt ôn hòa cái gì, khéo hiểu lòng người cái gì, toàn là giả hết, nói trở mặt liền trở mặt, nói không muốn hắn chịu trách nhiệm mà hắn còn bày đặt tức giận.
– Ra đây, ta đưa muội đi- Sở Bạch sa sầm mặt, nhưng vẫn vươn tay ra, bàn tay ấy khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thuôn dài đẹp mắt, bên trên còn có vết chai mỏng, nhưng không mấy ảnh hưởng đến vẻ đẹp mà bàn tay y mang lại cho người nhìn, Tô Linh là người mê ngắm bàn tay, nhìn thì rất muốn sờ vào thử, nhưng vẫn nhịn được.
– Không, biểu ca, đa tạ huynh đến cứu muội, nhưng muội chưa muốn đi- Mắt cô sáng rực nhìn hắn, thấy mày hắn chợt nhíu lại, vội giải thích thêm- Biểu ca, huynh khoan nóng giận đã, người bắt cóc muội đối xử với muội rất tốt, cũng không tổn thương muội, mà còn là muốn gì được nấy, muội đoán người này chắc chắn biết muội, còn là người muội quen, muội cũng như huynh, suy đoán người đứng sau mưu đồ này chính là kẻ đó, cho nên muội muốn gặp kẻ đó, nghe kẻ đó chính miệng nói ra kế hoạch của mình.
Sở Bạch không đồng ý, nhìn cô nói:
– Kẻ đó có mưu đồ với muội, muội không nên ở lại.
– Nhưng muội biết huynh sẽ bảo vệ muội, giờ huynh đến tìm muội, chắc chắn đã nghĩ ra cách cứu muội rồi đúng không? Chi bằng hai chúng ta ở chỗ này dụ rắn ra khỏi hang, thế nào?
Tô Linh mắt cười cong cong, hệt như khi ở Ngô Đồng Uyển, cẩn thận tiếp cận, cẩn thận lấy lòng, hệt như chú chuột nhát gan, nhưng thật ra gan lại lớn bằng hồ ly, nếu không cũng sẽ không sợ trời không sợ đất, xông bừa vào lòng hắn, không thèm nói đạo lý, nửa đường lui cũng chẳng chừa cho hắn.
– Sao muội biết ta nhất định sẽ bảo vệ muội?- Hắn che giấu cảm xúc trong lòng, hỏi bằng chất giọng trầm trầm.
– Vốn dĩ muội cũng không xác định đâu, nhưng huynh đã đến đây cứu muội, nên muội càng thêm chắc chắn- Tô Linh cười gian hệt chú hồ ly nhỏ, thực ra lúc hắn quyết tâm đến chỗ trưởng công chúa, cô quả thực có chút không nắm chắc, muốn từ bỏ kế hoạch làm hắn vui lòng, thế nhưng là vụ án của Hà Thành Nguyên, hắn có đến phủ Thượng thư, nhưng lại không đẩy phủ Thượng thư vào chỗ chết, cô liền biết, hết thảy những điều cô làm đều không hề uống phí.
Những bức họa ở trong mật thất phủ Thượng thư, chỉ cần hắn báo lại với Hoàng thượng, phủ Thượng thư sẽ không tránh khỏi tai họa, thế nhưng hắn lại không làm vậy.
Hắn chưa từng là loại người như thế, có thù phải báo, có ơn sẽ trả.
Cho nên cô xác định rất chắc chắn và cũng không còn nghi ngờ gì.
Sở Bạch nhìn cô, cô cười như gió mùa xuân tháng ba, như thấm vào ruột gan, như đóa hoa nở rộ khắp núi rừng, cảnh đẹp ý vui, như tia nắng đầu tiên của buổi sáng, cho dù không mở mắt, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp ấy, là độc nhất trên đời, là thứ nhiều năm trôi qua, hắn vẫn luôn một mực khát vọng.
Bên trong trái tim cô tịch của hắn, ngay tại nơi âm u hẻo lánh, tim hắn là băng lạnh, thế giới là đen trắng, hắn căm hận thế giới này, muốn mọi người đến gần lò luyện ngục không ánh sáng không màu sắc, thế nhưng nàng đã tới.
Hắn đã chứng kiến quá nhiều ánh mắt khinh miệt, chế nhạo, nhục mạ, sợ sệt, nhưng lại chưa từng có ai như nàng, mãi mãi dùng ánh mắt chân thành để nhìn hắn, nàng cười, là rực rỡ, là sáng lạn, là không nhiễm tạp chất, là đóa hoa chớm nở rơi vào trong thế giới tối tăm của hắn, hắn muốn nuôi dưỡng đóa hoa này trong thế giới của hắn, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Ta chẳng cần biết nàng là ai, là người hay ma hay thần, nếu đã mang nàng đến bên ta, thì ta sẽ không thả nàng đi.
– Muội nói không sai, ta sẽ bảo vệ muội, cho nên ta sẽ không để muội ở lại đây- Hắn vươn tay đến, bắt lấy tay cô, bàn tay mạnh mẽ dày rộng đầy vết chai, bàn tay khô ráp mà ấm áp, Tô Linh cúi xuống nhìn bàn tay kia, cảm giác có thứ gì đó từ trên tay chui ngay vào tim, nhảy nhót, làm ồn đến khó tưởng tượng nổi.
Cô đấu tranh một chút, nhưng không vùng ra.
– Biểu ca- Cô nghe thấy mình thỏ thẻ cất giọng, nhịp tim như nổi trống, nhiều lần cố gắng, cuối cùng cũng trấn tĩnh được bản thân từ trong sự rung động dữ dội này lại, nói tiếp- Thế nhưng muội muốn ở lại, muội muốn giúp huynh. Biểu ca, huynh tin muội đi, muội không sao, Hoàng Thành Ty chẳng phải có một loại truy hồn hương à? Huynh đưa nó cho muội, muội muốn xem kẻ đứng sau khuấy đảo sóng gió này rốt cuộc là người phương nào.
– Có phải muội đã biết gì rồi không- Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Tô Linh có chút hoài nghi không lẽ hắn biết thuật độc tâm, chỉ có thể gật đầu:
– Quả thực muội đã đoán ra được là ai, chỉ là muốn xác nhận một chút, người này ở sau lưng cố tình châm ngòi ly gián phủ Thượng thư và Nhị hoàng tử, chính là muốn ngồi không hưởng lợi. Biểu ca, huynh tin muội đi, nếu thực sự là kẻ đó, muội sẽ không sao, hắn giở trò sau lưng, chúng ta đừng cho hắn bỡn cợt không như thế.
– Muội định làm gì?
Tô Linh định vẫy tay, đột nhiên nhớ ra hắn vẫn nắm lấy cô, cô ngại ngùng nói:
– Biểu ca, hay huynh buông muội ra trước đã?
Sở Bạch hơi sững lại, nơi lỏng tay ra, tay cô rụt lại cực nhanh, hắn cảm thấy trên tay trống không, xúc cảm mềm mại nháy mắt biến mất, gió thổi qua, có cảm giác nơi nào đó trong lòng hụt hẫng một chút, hắn vô thức nắm tay lại.
Tô Linh tương đối thấp người, hai người đứng sóng vai nhau, cũng chỉ có thể đến vai của Sở Bạch, cô rút tay mình về, mới vẫy tay, Sở Bạch hết sức phối hợp xoay người, đưa lỗ tai về phía cô, cô ghé vào nhỏ giọng thì thầm, bởi vì nói đến cao hứng, không hề phát giác ra lỗ tai hắn đang đỏ lên hệt như con tôm luộc.
Sở Bạch siết chặt nắm tay, cực lực ẩn nhẫn hưởng thụ cảm giác ngứa ngáy kia, giọng cô còn vang bên tai, tiếng nói du dương như sợi lông vũ, mỗi một chữ nói ra, như sợi lông vũ nhẹ nhàng sượt qua đáy lòng hắn, thần kinh hắn căng thẳng, phải dùng hết ý chí toàn thân mới không đến mức thất lễ.
– Biểu ca, huynh nhớ rồi chứ?- Tô Linh không chút phát hiện ra sự khác thường của hắn, nói xong lời muốn nói, cô rời khỏi lỗ tai hắn, thấy hắn đột nhiên quay lưng, có chút không hiểu lắm.
– Ta nhớ rồi, muội cẩn thận, ta sẽ luôn canh chừng bên ngoài nơi này, muội cầm lấy vật này đi, nếu có gì nguy hiểm, muội hãy thổi nó lên, ta sẽ lập tức xuất hiện- Giọng hắn có chút cứng nhắc, hệt như người bị đói khát, mang theo sự ấm ách, trong tay hắn là chiếc còi bằng thiết, bên trên có hoa văn khắc chìm, Tô Linh nhìn, hai mắt liền tỏa sáng.
Chiếc còi này, là đồ vật từ nhỏ hắn luôn đeo bên mình, là thứ duy nhất có liên quan đến nước Tề, là thứ mẫu phi hắn đã để lại cho hắn, trong bản gốc, hắn đã trao vật này cho nữ chính Cố Nguyễn, cũng cho nàng ta lời hứa hẹn y hệt như vậy. Mà bây giờ, hắn lại đưa chiếc còi này cho cô.
Tô Linh vui vẻ tiếp nhận, đây có phải mang ý nghĩa rằng cô đã thành công đánh vào thế giới nội tâm của Sở Bạch? Ngay cả vật quan trọng như thế hắn cũng đưa cho cô.
– Đa tạ biểu ca, muội nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, tuyệt đối không làm mất đâu- Cô đeo chiếc còi lên cổ, cẩn thận nhét vào trong y phục, nâng niu hệt như báu vật.
Sở Bạch ừm một tiếng, lặng lẽ biến mất không một tiếng động dưới ánh trăng hệt như lúc đến, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không có tiếng lá cây xào xạt, ngay cả một chiếc lá cũng không rơi xuống, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
***
Cùng đêm hôm ấy, hoàng cung nước Lê, tẩm điện Thái hậu, cung Thọ Khang.
– Lưu ma ma, Thái hậu nương nương đã đi nghỉ rồi à? Nô tài có chuyện quan trọng phải bẩm báo- Tiểu thái giám vội vàng đến, bị Lưu ma ma chặn ở cửa.
– Thái hậu nương nương vừa ngủ, có chuyện gì mai hẳn báo- Lưu ma ma ngăn lại không cho vào, tiểu thái giám gấp đến độ không xong, vội nói.
– Lưu ma ma, nếu không phải tình hình khẩn cấp, nô tài sẽ không đêm khuya quấy nhiễu Thái hậu nương nương, thực sự là có chuyện lớn rồi.
– Chuyện lớn gì?- Lưu ma ma nghĩ Thái hậu lớn tuổi, vốn muốn tránh nặng tìm nhẹ, nếu mệt mỏi phải nghỉ ngơi ngay, giờ đi đánh thức, chỉ sợ lát nữa không ngủ lại được.
Tiểu thái giám gấp gáp, biết Lưu ma ma là trợ thủ đắc lực bên cạnh Thái hậu, nếu bà không cho vào, cửa này tất nhiên sẽ không vào được, liền bẩm báo rõ ràng:
– Phủ doãn Kinh Đô Lưu đại nhân giờ tuất tiến cung, nói là Tam tiểu thư phủ Thượng thư bị mất tích, còn chết một xa phu của phủ nữa.
Lưu ma ma tất nhiên biết là người mang tin từ ngoài cung đến cho Thái hậu, nghe vậy liền nhíu mày, nghĩ chắc tiểu thái giám này không dám cả gan như thế, vì chút chuyện nhỏ mà dám quấy rầy Thái hậu, chắc chắn còn có chuyện đằng sau, liền cả giận nói:
– Ngươi nói thì nói đi, ấp a ấp úng làm gì?
– Ở hiện trường vụ án tìm được lệnh bài của Thẩm gia, Hoàng thượng nghe liền giận dữ, đã cho người đi truyền gọi Thẩm đại nhân và Tô đại nhân tiến cung.
– Cái gì?- Lưu ma ma trợn to mắt, khó tin nhìn tiểu thái giám, Tần Đình Hầu Gia là người cẩn thận cỡ nào, sao lại để chứng cứ ở hiện trường được, sự việc không thể coi thường, bên Thục phi chắc chắn sẽ không bỏ ý đồ, Lưu ma ma suy xét, lập tức xoay người đẩy cửa tẩm điện của Thái hậu nương nương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.