– Đại nhân, tú bà Tần Lâu đập đầu vào tường, đã chết- Sáng sớm hôm sau, Trương Bằng vội chạy đến, Sở Bạch ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm vấn phạm nhân cả đêm, hắn nghe thế từ từ mở mắt, tròng mắt sâu xa như biển cả, vằn vện tơ máu, nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo.
– Có những ai gặp bà ta?
– Đêm qua ti chức luôn ở đó, chỉ có huynh đệ chúng ta trong địa lao thẩm vấn, không có ai vào- Trương Bằng canh giữ suốt đêm, ngay cả ngủ gật cũng không dám, bởi vì trong tất cả nhân chứng, chỉ có tú bà Tần Lâu và ông chủ Tần đăng ký danh sách ở Hộ bộ là đã từng tiếp xúc với nhị hoàng tử, những người còn lại bất kể thẩm vấn thế nào cũng không cạy miệng họ được, chắc họ không biết gì, những cô nương bị giam giữ kia, vài người vẫn ổn, mặc dù không nhớ ra tên, nhưng họ có thể nhớ được tướng mạo những kẻ lăng nhục họ, mà hỏi gì cũng không biết, có lẽ bị giày vò đến nỗi tinh thần không được bình thường,
Ánh mắt âm trầm của Sở Bạch tối sầm đi, thấp giọng nói:
– Vậy người của chúng ta có ai đến gần bà ta không?
Trương Bằng hơi ngẩn ra, vô thức muốn nói không thể là người của chúng ta được, nhưng nghĩ đến đêm qua quả thực có người đến gần nhà giam kia, mặc dù không tin, nhưng vẫn đáp:
– Tiền Hải, nhưng đêm qua đệ ấy chỉ xem xét nhà lao theo thường lệ, không hề nói chuyện với bà ta.
– Hỏi thì biết ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-xung/1683296/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.