Sắc mặt Tô Uyển Trí đại biến, không ngờ Dương thị vậy mà lại không chịu nổi một đòn như thế, dăm ba câu đã khai nàng ra, nàng vội quỳ xuống, kêu oan:
– Tổ mẫu, con thật sự không biết nhị thẩm đang nói gì, Uyển Trí đang yên đang lành sao lại đi giúp nhị thẩm tranh đoạt đồ của tỷ tỷ chứ, nhị thẩm đang đổ oan cho Uyển Trí, muốn đại phòng chúng ta bất hòa.
Dương thị không ngờ nha đầu Tô Uyển Trí tuổi còn nhỏ đã giảo hoạt như thế, nghiến răng nói:
– Ngũ nha đầu, bây giờ con đẩy tội cho ta khẩn trương như vậy à, nếu không phải con sai đại nha hoàn trong viện con cố tình tiết lộ cho nha hoàn bên cạnh ta, viện của ta và Linh nhi cách xa như thế, làm sao biết được Linh nhi đang làm gì?
Tô Uyển Trí vẫn ôm đùi lão thái thái khóc lóc:
– Tổ mẫu, người phải tin con, không phải con mà, con cướp đồ của tỷ tỷ đưa cho nhị thẩm thì con được lợi gì, huynh trưởng của nhị thẩm kiếm được tiền, ngay cả đường huynh (anh họ) còn không cho, chẳng lẽ cho con sao, Uyển Trí không biết tại sao nhị thẩm lại đổ oan cho Uyển Trí, xin tổ mẫu hãy làm chủ cho con.
– Dương thị- Lão thái thái thấy ngũ nha đầu khóc lóc thảm thiết, nhất thời không tin nàng sẽ làm ra chuyện như vậy, dù sao không có lợi gì với nàng, thế là nghiêm nghị nói với Dương thị- Đến giờ con còn ăn nói bậy bạ vu oan người khác sao?
Dương thị thấy lão thái thái không tin,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-xung/1683290/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.