– Muội muội không sao, tỷ tỷ, giờ hôn sự của tỷ và Sở Bạch biểu ca cũng đã hủy rồi, tỷ có thể theo đuổi Tam hoàng tử mà không sợ cố kỵ, sắp đến sinh thần của Thái hoàng Thái hậu rồi, tỷ đã chuẩn bị lễ vật cho người chưa?- Tô Uyển Trí phát hiện mình tránh thế nào cũng không thoát, nên không vùng ra nữa, Tô Uyển Linh này, từ khi đến khoa võ, sức lực mạnh hơn không ít, cứ như trâu ấy. – Lễ vật?- Tô Linh buông tay ra, im lặng không nói. Cô làm sao lại quên tình tiết này nhỉ! Tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, gia quyến của quan lại tứ phẩm trở lên đều phải chuẩn bị lễ vật cho bà, cô cũng không ngoại lệ, mấu chốt là không thể không đi. – Trông vẻ mặt tỷ thế này, chắc chắn là quên rồi. Ngày trước tỷ tham gia luận võ bị thương, muội đã lường trước tỷ không có thời gian chuẩn bị, cho nên đã giúp tỷ tỷ chuẩn bị một phần lễ vật- Tô Uyển Trí vẫy tay, Khiết Nhu lập tức bưng một chiếc hộp dài bước tới, Tô Uyển Trí đứng lên, tự tay mở hộp, bên trong là một bức tranh, Tô Uyển Trí cầm ra, cùng đại nha hoàn Khiết Nhu của mình chậm rãi mở tranh. Là một bức tranh lớn, dài ba thước, Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ hiện lên giấy, nét vẽ tinh xảo, sinh động như thật, trông có vẻ là tác phẩm quốc họa xuất sắc thời bấy giờ. Tô Linh cẩn thận xem Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ kia, chỉ thấy Quan Âm mặt mũi hiền lành, đôi mắt lại giống trưởng công chúa Văn Xương mấy phần, Tô Linh lường trước Tô Uyển Trí này tốn công tốn sức thật, tướng mạo Quan Âm nương nương này tuyệt đối không phải vẽ linh tinh trống rỗng, chỉ sợ được vẽ dựa theo tướng mạo của đương kim Thái hậu. Rõ ràng là mừng thọ Thái hoàng Thái hậu, Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ này lại họa theo dáng vẻ của Thái hậu là có ý gì? Muốn mượn cơ hội chọc giận Thái hoàng Thái hậu à? Vậy cô ta tính sai rồi, Thái hoàng Thái hậu khoan dung độ lượng nhân từ, lễ Phật nhiều năm, sớm đã không còn chí khí sát phạt trên chiến trường năm đó, nếu có nhìn ra tranh này vẽ dựa theo bộ dạng của Thái hậu, thì cũng sẽ không nổi trận lôi đình, nhiều lắm chỉ là không ban thưởng mà thôi. Thế nhưng, cô ta tới, thì không chỉ đơn giản như vậy. Cô cẩn thận nhìn xem, khóe miệng tràn ra tia cười lạnh. Không hổ là Tô Uyển Trí! Vậy mà lại nghĩ ra phương pháp này, quả thực là muốn đẩy cô vào chỗ chết! Bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ này vừa mới nhìn sơ qua thì không có gì không ổn, cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện Quan Âm chính giữa bức vẽ giống hệt Quan Âm Tống Tử, Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ có thêm Quan Âm Tống Tử không có gì không ổn, nhưng lại họa theo mặt của đương kim Thái hậu, đây chính là chuyện mất mạng! Thái hậu nương nương Triệu Hinh Nguyệt, chính là đệ nhất đại mỹ nữ năm đó của nước Lê, Nguyên Khánh đế vừa gặp đã yêu, muốn cưới bà làm Hoàng hậu. Thế nhưng Thái hậu nương nương lúc ấy, cũng chính là Thái hoàng Thái hậu bây giờ cảm thấy Triệu Hinh Nguyệt chỉ có dung mạo xinh đẹp, tâm cơ thâm trầm, không xứng làm hậu, nên cực lực phản đối, Nguyên Khánh đế lại tuyệt thực để bức ép, bà chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. Triệu Hinh Nguyệt trở thành Hoàng hậu như ý nguyện, thành hôn ba năm, dưới gối không con, Thái hoàng Thái hậu liền làm chủ tiến hành đại hội tuyển tú, Nguyên Khánh đế mặc dù thâm tình nhưng cũng là bậc đế vương, không thể để giang sơn Lý gia không người kế tục, ông đành phụng mệnh cưới nữ tử khác tiến cung. Từng phi tử mới tiến cung lần lượt mang thai, bụng của Hoàng hậu lại không có động tĩnh, trong cung liền có lời đồn, nói Thái hoàng Thái hậu không thích người con dâu này, đã dùng chút thủ đoạn. Bởi vì không có chứng cứ, lại liên quan đến Thái hậu và Hoàng hậu, Nguyên Khánh đế dưới cơn nóng giận đã ban chết cho không ít cung nhân ăn nói hàm hồ, sự việc mới dần dần lắng xuống, nhưng cái gai này vẫn ở trong lòng Triệu Hinh Nguyệt. Bất luận có chứng cớ hay không, bà dường như đã nhận định rằng chính Thái hoàng Thái hậu bày kế hãm hại để bà không thể sinh con, cho nên bà ghi hận đến tận bây giờ, chỉ là Thái hoàng Thái hậu một mực lễ Phật không ra ngoài, bà không có cách nào, mới duy trì được ngoài mặt bình an vô sự. Huống hồ, Nguyên Đức đế bây giờ mặc dù do một tay bà nuôi lớn, nhưng đến cùng vẫn không phải con ruột, bất luận do tiểu tiện nhân nào sinh ra, cũng đều là huyết mạch của Thái hoàng Thái hậu, là quyền lực của Tạ gia, còn Triệu gia của bà nuôi Nguyên Đức đế suốt mười năm, lại nuôi ra một Bạch Nhãn Lang, tiểu tử này trước kia giả bộ là cừu non, không ngờ vừa nâng đỡ hắn trèo lên đế vị, hắn liền lộ ra nanh hổ, lại còn tận lực chèn ép Triệu gia bà, đường đường là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, lại chỉ phong Thọ Đình Hầu có tiếng không có quyền, ca ca của bà, chỉ giữ chức vụ Lễ bộ Thượng thư. Bà muốn hắn cưới nữ nhi Triệu gia làm Hoàng hậu, tên Bạch Nhãn Lang này lại khăng khăng cưới nữ nhi Diệp gia, chỉ phong cho cháu gái bà danh hiệu Quý phi. Hết cách, bà đành phải lấy thủ đoạn của Thái hoàng Thái hậu năm đó dùng trên người bà để áp dụng cho vị đương kim Hoàng hậu này, giang sơn của Lý gia, sớm muộn gì cũng sẽ chảy dòng máu Triệu gia bà. Nếu là Tô Uyển Linh lúc trước, đương nhiên không phát hiện ra mánh lới trong bức tranh này, nhưng cô là Tô Linh, một người rõ ràng toàn bộ ân oán tình thù trong hoàng cung, Tô Uyển Trí muốn nhân cơ hội này hãm hại cô, chỉ e phải lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng một phen. Bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ này nếu thực sự dâng lên, đừng nói là Thái hậu, chỉ e Thái hoàng Thái hậu, Hoàng hậu đều bị cô đắc tội hết rồi! Những bí mật cung đình này, ai nấy đều giữ kín như bưng không dám nhắc tới, cô lại dâng lên một bức tranh như thế, chẳng khác nào ở trước mặt người sống cứa vào vết sẹo cũ. Một bức họa, đắc tội hết toàn bộ ba người nắm quyền hậu cung, Tô Uyển Trí quả nhiên ra tay độc ác nha! Lần này hãm hại Tô Uyển Linh, đúng là bỏ công sức nhiều hơn trước đây. – Vậy đa tạ muội muội, tỷ đang lo không có lễ vật dâng lên Thái hoàng Thái hậu, muội muội đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tỷ phải cảm tạ muội muội thật tốt mới được- Tô Linh vẫy tay, ra hiệu cho Xuân Vũ- Giúp ta nhận bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ này, nhẹ tay thôi nhé, nếu có sơ suất, bổn tiểu thư không có lễ vật dâng lên Thái hoàng Thái hậu, ta sẽ hỏi tội các em. – Vâng!- Xuân Vũ bước tới cất Quan Âm cầu phúc đồ đi, Tô Uyển Trí nhếch môi cười khẩy, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo. Xem ra đúng là cô quá lo lắng rồi. Cô vốn tưởng từ lần Tô Uyển Linh bị rơi xuống hồ liền thông minh lên, không chỉ giúp Từ thị đối phó được đỉa hút máu Nhị phòng, còn nghĩ trăm phương nghìn kế tiến vào thư viện Lộc Sơn, mượn danh theo đuổi Sở Bạch, thực chất là nhân cơ hội tiếp cận Tam hoàng tử, mặc dù Tam hoàng tử không nhìn trúng nàng ta, nhưng Nhị công tử Tạ gia hình như đã thay đổi cách nhìn về ả, ngay cả đại tiểu thư Tạ gia Tạ Phương Tư luôn đoan trang thanh nhã, khí chất ngút trời cũng phải hạ thấp địa vị hỏi cô Tô Uyển Linh là thần thánh phương nào, trông ý của tỷ ấy, rõ ràng chính là nghe ngóng thay người kia. Cô vốn dĩ còn đang lo lắng, Tô Uyển Linh đột nhiên thông minh lên sẽ khó đối phó, dù ả có từ bỏ Tam hoàng tử, nhưng nếu được gả vào Tạ gia, thì vinh hoa phú quý hưởng một đời, Tạ gia là gia tộc huân tước cỡ nào, dạng phẩm hạnh như ả, có tài đức gì mà được Tạ nhị công tử coi trọng. Hôm nay cô chỉ thăm dò nho nhỏ thôi, mới phát hiện, Tô Uyển Linh hệt như lúc trước, ngu như heo, mặc cô bày bố. Đợi ả cầm bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ này dâng lên trước mặt các đại thế quan lại gia quyến ở kinh thành, dù miễn cưỡng giữ lại được cái mạng, thì từ nay về sau, ả cũng đừng hòng được mối nhân duyên tốt nào. Có ả ta làm nền, cô dâng lên danh hoa hiếm có, nhất định có thể đứng đầu các nữ quyến, tiền đồ sáng lạn. Trên đời này, không có ai thích hợp với Tam hoàng tử hơn cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]