Tô Linh nhào đến cạnh bàn, lấy nước trà vẩy lên mặt, sau đó mở cửa.
Từ thị nhìn cánh cửa hồi lâu không mở, đang chuẩn bị gọi hạ nhân đến phá cửa, cánh cửa liền kẽo kẹt mở ra, bà vô cùng mừng rỡ, Tô Uyển Linh mở cửa xong liền yếu ớt khuỵu xuống, bà sợ hãi đón lấy, thấy cô đầu đầy mồ hôi, mày nhíu chặt, môi tái nhợt, lập tức hô hoán:
– Linh nhi, con sao vậy?
Tô Linh còn sợ Từ thị nhìn ra trên mặt cô không phải mồ hôi mà là nước trà, nhưng bà quan tâm đến rối loạn, hình như không chút hoài nghi, thế là cô yên tâm phát huy bản thân:
– Mẹ, con đau.
– Người đâu, gọi đại phu.
Tô Linh trên giường lẩm bẩm không bao lâu, đại phu liền đến, trông rất lo lắng, có vẻ như là chạy vội đến đây, đáng thương cho người cao tuổi.
Ông thăm mạch cách một lớp khăn tay, lông mày hoa râm nhíu chặt, chăm chú, bắt mạch một hồi lại đổi sang tay kia.
Tô Linh biết có lẽ ông xem được mạch tượng cô không có gì đáng ngại, thế là càng thêm ra sức lẩm bẩm:
– Ôi, đau đầu, đau tim, đau bụng quá, ối ối.
Từ thị nghe vậy càng thêm đau lòng, không ngừng thúc giục:
– Đại phu, con gái tôi bị bệnh gì?
Đại phu nhíu mày sâu hơn, đến cùng vẫn thu tay về, muốn nói lại thôi:
– Vẫn là chứng khí hư, suy nhược cơ thể.
– Suy nhược cơ thể làm sao lại đau toàn thân?- Từ thị có chỗ hoài nghi.
Đại phu không tìm ra nguyên nhân, bèn ra đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-xung/1683204/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.