Tô quản gia nghe thấy tên ăn mày kia có thể vẽ ra được chân dung vị công tử, lập tức run rẩy, mồ hôi đầm đìa, hết lần này đến lần khác giọng Tam tiểu thư êm ái hệt như đang nói “thời tiết hôm nay tốt đẹp thật”, trên mặt còn mang theo nụ cười khó hiểu, khiến hắn thoáng cảm thấy ngày trước là do hắn quá xem thường vị Tam tiểu thư này. Những việc ngang ngược càn quấy, tùy hứng làm liều đó, e rằng chỉ là kiểu ngây thơ vô số tội thôi, có thể dựa vào tin đồn về một tên ăn mày mà điều tra ra được ngọn ngành rõ ràng như thế, nữ tử như vậy, là Tam tiểu thư ít học trong miệng người khác sao? Chuyện phiếm này cô không nói với ai khác, lại cố tình nói với hắn, là có được bức họa đó, biết công tử trong sự cố đó chính là con trai hắn sao? Hắn vất vả lắm mới ém nhẹm được chuyện này, nếu để lão gia biết, đừng nói vị trí quản gia này hắn khó giữ được, sinh mạng của Bác nhi cũng khó bảo toàn. Tô quản gia quỳ phịch xuống đất: – Tam tiểu thư, nô tài có lỗi, cầu xin Tam tiểu thư bỏ qua cho nô tài. – Tô quản gia làm gì thế- Tô Linh cười- Sao đột nhiên hành đại lễ vậy, ông lại là người đi theo phụ thân nhiều năm, ngay cả mẫu thân ta cũng phải nể mặt ông, tuổi ta còn nhỏ, không nhận nổi đại lễ này của Tô quản gia đâu. Tô quản gia nghe vậy, hấp tấp dập đầu ba cái: – Nô tài là kẻ hầu người hạ trong Tô phủ, Tam tiểu thư là chủ tử của nô tài, đương nhiên nhận nổi, Bác nhi là nhất thời hồ đồ, xin Tam tiểu thư cho nó một cơ hội, cả nhà nô tài nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiểu thư. – Tô quản gia làm gì thế?- Tô Linh vội nói- Mau đứng lên đi, ta chỉ là kể chuyện thôi mà, Tô quản gia nghe xong thì bỏ qua, bức họa kia ta xem rồi, một chút cũng không giống Tô Bác, nên đã đốt đi, chỉ là tên ăn mày nọ trốn nhanh quá, ta vốn định giúp Tô quản gia hỏi cho rõ, không thể để hắn hãm hại Tô Bác được, dù sao cả nhà ông ngoại trừ làm nô, còn có thể tòng quân, còn có thể tham gia khoa khảo, không thể để một tên ăn mày nho nhỏ hủy hoại được, đúng không! Tô quản gia khó tin ngẩng đầu, Tam tiểu thư nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô không nói với lão gia, thậm chí còn giúp hắn giấu giếm? Tô quản gia nước mắt đầy mặt, cảm động đến rơi lệ: – Đa tạ đại ân của Tam tiểu thư. Lão nô không có gì báo đáp, nguyện ra sức trâu ngựa cho Tam tiểu thư. – Cũng chẳng phải đại ân gì đâu, chỉ là không muốn đường quan của phụ thân bị hủy trong tay một tên ăn mày thôi, Tô quản gia, ông đi theo phụ thân nhiều năm, có chút đạo lý hẳn là hiểu, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, vẫn phải cân nhắc một chút, quan trọng là phải quản tốt con em mình, cái gọi là không có lửa làm sao có khói, quả thực, tại sao không nói người nào khác đi, đạo lý này ông phải hiểu! Con đê ngàn dặm còn bị hủy bởi tổ kiến, nếu biết quay đầu sửa chữa thì cũng thôi, nhưng nếu không thay đổi, Tô quản gia tự cân nhắc đi, phạm sai lầm, cuối cùng phải trả giá lớn. Chuyện Tô Bác mượn chiêu bài Lại bộ Thượng thư ở ngoài giả danh lừa bịp, trong truyện nói không kỹ càng, chỉ là về sau, khi phủ Thượng thư rớt đài, vì để tìm kiếm thêm tội danh môn sinh của Tô Hoài Viễn mà tra xét nhiều lần, tên tri huyện kia vì mạng sống mới khai ra, về phần tên ăn mày đó, chỉ là cô dùng để hù dọa Tô quản gia mà thôi, nếu hắn không có gì, sao có thể khóc ròng, lo sợ như bây giờ. Mặc dù giờ hắn sợ hãi, nhưng về nhà e rằng sẽ đánh Tô Bác một trận để trút giận, ai bảo thằng nhãi kia gan to bằng trời, thậm chí ngay cả lời nói dối như mua bán quan viên cũng dám nói, mấu chốt là còn trộm lệnh bài của cha hắn, nếu không, người nào dám đứng ra vu cáo Tô Hoài Viễn. – Nô tài trở về nhất định sẽ dạy dỗ nó, tuyệt đối không để nó gây chuyện cho đại nhân. Còn tên ăn mày kia, nô tài nhất định nghĩ cách tìm ra hắn- Tên ăn mày này lưu lại nhân gian là mầm mống tai họa, tuyệt đối không thể giữ. Tô Linh gật đầu, tên ăn mày này vốn là hư cấu, không có thật, thêm nữa sắp đến cuối năm, Hoàng thượng hạ chỉ trong vòng trăm dặm trong thành Kính Dương không được xuất hiện ăn mày, ăn mày trong thành sớm đã bị đuổi đi rồi, biển người mênh mông, cứ để hắn tìm đi. – Việc này không thể gióng trống khua chiêng, càng không thể để bất cứ ai phát hiện, phải bí mật tiến hành. Tô quản gia đương nhiên dè dặt, giờ phút này thái độ với Tô Linh vô cùng cung kính, hệt như đang đứng trước mặt Tô Hoài Viễn. – Tam tiểu thư còn gì căn dặn không? Tất nhiên là còn, cô vòng một vòng lớn như vậy, đương nhiên phải vào chủ đề chính rồi. – Kể từ hôm nay, tất cả mọi người nhất định phải đối xử tốt với biểu thiếu gia, biểu thiếu gia là chủ tử, không phải khách, ta mặc kệ phu nhân nói gì, nhưng đây là ta nói. Nghe hiểu chưa? Ánh mắt Tô Linh nhìn chằm chằm Tô quản gia, hắn cảm thấy ánh mắt này như nặng tựa ngàn cân, không dám nhìn thẳng lại, lại không dám vặn hỏi cô, lập tức đáp: – Lão nô tuân lệnh, lão nô sẽ phái người đi tu sửa Ngô Đồng uyển lần nữa. Tô Linh nhàn nhạt nhìn hắn: – Ta muốn ông đích thân đi, còn có, nghe nói hôm nay ông đắc tội biểu thiếu gia, mau đi nhận lỗi với biểu thiếu gia đi. Hiện tại Tô quản gia chỉ còn cảm giác sợ hãi với vị Tam tiểu thư này, không dám không theo, lập tức vâng dạ. Ngô Đồng uyển. Sở Bạch nằm nghiêng người trên giường đọc sách, vừa mới thấy khát, gọi hai tiếng Xuân Lục, lại không có ai trả lời, hắn nhíu mày, đặt sách xuống, chuẩn bị xuống giường tự rót nước. Bên cạnh hắn hồi lâu không ai hầu hạ, hắn đã quen rồi. Vừa xuống giường, chưa xỏ giày, một bóng hình gầy gò xuất hiện ở cửa, không phải Xuân Lục thì ai. – Biểu thiếu gia, người xuống giường làm gì? Muốn đi tiểu sao? Để nô tài đi lấy bô. Động tác Sở Bạch khựng lại, sắc mặt lập tức bối rối. Lông mày lần nữa nhíu sâu hơn, chết tiệt, vừa rồi có một thoáng, hắn lại nhớ đến nụ cười xinh đẹp của nữ tử kia, từng điềm nhiên như không hỏi hắn một câu y hệt như vậy. Rõ ràng là nữ tử chưa xuất giá, sao lại không biết xấu hổ vậy? Thấy Xuân Lục sắp đi vào nhà xí, hắn vội gọi lại: – Không phải, mau rót cho ta chén trà. Xuân Lục đi trở về, rót trà đưa lên, Sở Bạch nhận lấy uống một ngụm, giọng nhàn nhạt lại mang theo khẳng định: – Đến Ngọc Trà viện? Xuân Lục hết hồn run rẩy, trực tiếp quỳ phịch xuống đất. Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Bạch nhàn nhạt quét qua khuôn mặt hắn, không lập tức gọi hắn đứng lên, từ từ uống trà, rồi đặt chén lên bàn nhỏ đầu giường. – Nàng ấy sao rồi? Xuân Lục ngẩng lên, thận trọng nhìn chủ tử, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, hình như không tức giận nhiều, suy nghĩ một hồi, cảm thấy “nàng” trong miệng biểu thiếu gia chắc là Tam tiểu thư, thế là đáp: – Xuân Hi tỷ tỷ nói Tam tiểu thư hình như không chịu được đói, ban đầu còn ra ngoài phơi nắng một chút, về sau dứt khoát nằm trên giường không ngồi dậy, nói là tránh để tiêu hao thể lực quá nhiều, sẽ càng đói nhanh hơn. Không chịu được đói còn muốn nổi giận với Từ thị, chịu từ hôn chẳng phải được rồi sao, rốt cuộc cô đang kiên trì cái gì. – Tam tiểu thư nghe nói người thích đọc sách, kêu nô tài đến Mặc Bảo Hiên mua rương sách cho người, còn có sắp vào đông rồi, mua thêm cho người vài bộ đồ và giày mới, giờ đã mang đến ngoài cửa, người xem có người mang tới rồi kìa. Mắt Sở Bạch hơi nheo lại, chân mày bất giác nhíu chặt. Cô bị cấm thực cấm túc, vẫn không quên chuẩn bị cho hắn, giúp hắn mua sách và y phục, trên người hắn có gì đáng để cô quan tâm như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự muốn gả cho hắn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]