Xuân Lục là lần đầu tiên hầu hạ chủ tử, tuy rằng là người không được sủng ái, nhưng hắn không dám thất lễ. – Nô tài Xuân Lục, được phân đến Ngô Đồng uyển hầu hạ biểu thiếu gia, người có gì căn dặn cứ sai bảo tiểu nhân đi làm là được. Ánh mắt Sở Bạch dời khỏi cuốn sách, nhìn Xuân Lục một chút, thái độ cung cung kính kính, không có chút nào bất mãn và kinh thường. – Ngươi họ Xuân, có quan hệ thế nào với nha đầu trong viện của Tam tiểu thư? Xuân Lục quỳ dưới đất: – Dạ là tỷ tỷ của nô tài. Sở Bạch không đáp, nhưng có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. – Lúc nô tài lúc đến Tam tiểu thư có dặn nô tài tiện thể nhắn cho người, nói là mấy hôm nay e rằng tiểu thư không ra ngoài được, nói người phải lo dưỡng thương, còn bảo lời nói chính miệng người nói, nhất định phải giữ. Sở Bạch sững sờ một chút, là lời nào? – Tại sao nàng ấy không thể ra ngoài?- Chẳng lẽ bị thương mất rồi? Không phải lúc nãy còn bình thường à, suýt nữa còn đốt rụi cả viện của hắn. – Nô tài có nghe tỷ tỷ nhắc tới, Tam tiểu thư đi một chuyến đến phòng phu nhân, cùng phu nhân xảy ra cải vã, nói là vì muốn giữ hôn ước với người, nhưng phu nhân lại ép tiểu thư từ hôn, Tam tiểu thư nhất định không chịu, nên bị phu nhân phạt cấm túc, cấm thực. Sở Bạch nhíu mày, cấm túc, cấm thực? Trước kia chẳng phải cô chỉ ước gì được từ hôn với hắn, bây giờ tại sao không muốn hủy nữa, còn đắc tội Từ thị, thà chịu cấm túc cấm thực cũng không chịu thua. Cho nên chuyện cô bảo hắn giữ lời chính là ám chỉ hắn không được viết giấy từ hôn nữa? Sở Bạch mím môi không nói gì, chợt nghe bên ngoài sân có tiếng la lối ầm ĩ, liền bảo Xuân Lục đứng dậy ra xem. Xuân Lục đứng dậy lưu loát ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: – Hồi biểu thiếu gia, là Tô quản gia dẫn người đến, nói là muốn thay bàn ghế cho người, còn muốn sửa chữa viện của người nữa. Sở Bạch đặt quyển sách trong tay xuống, Tô quản gia dẫn dầu bước tới, hai tay chấp trước ngực thở dài, giọng điệu không mấy cung kính: – Tiểu nhân phụng lệnh của phu nhân, đến thay bàn ghế, chăn bông các loại cho công tử, còn có bàn đá ghế đá ngoài sân viện của người, ngày mai cũng sẽ để thợ đến đây tu sửa. Nói xong hắn phất tay, mấy gia đinh khiêng bàn ghế đi đến, tiện tay hất đồ vật trên bàn xuống đất, cũng mặc kệ có phải đồ vật yêu thích của chủ nhân hay không, chỉ lầm lũi thay bàn ghế rồi đi ra ngoài. Sở Bạch nhìn cuốn sách bìa xanh đậm nằm xốc xếch dưới đất, đã bị hư mất, bề mặt còn có dấu chân lộn xộn, chân mày bất giác nhíu lại. Tô quản gia rất biết nhìn mặt đoán ý để nói chuyện, hắn đương nhiên thấy, nhưng cũng không vì vậy mà thay đổi, chỉ là một tên biểu thiếu gia ăn nhờ ở đậu không được yêu thương thôi mà, nếu không phải đột nhiên Tam tiểu thư nhân từ quá đáng, còn giả vờ đọc sách, không có tiên sinh dạy xem hiểu được sao? Tưởng bản thân còn là thế tử Hầu phủ à. – Ơ, xem đám hạ nhân tay chân vụng về này, lại làm rơi sách của biểu thiếu gia xuống đất, đúng là không ra gì mà, tiểu nhân trở về nhất định sẽ dạy dỗ lại chúng, nhưng mà phu nhân còn có việc dặn nô tài đi làm, nên nô tài cáo lui trước- Nói xong, hắn chắp tay, mặc kệ vị trên giường kia có trả lời hay không, liền chắp tay ra sau lưng đi mất. Xuân Lục thấy biểu thiếu gia hình như không vui lắm, mặt trầm xuống, giống như sẽ nổi giận bất cứ lúc nào, hắn vội nhẹ nhàng nhặt từng quyển sách dưới đất lên, cẩn thận dùng áo mình lau sạch, mới ngay ngắn bày lại lên bàn. – Lui ra đi- Giọng Sở Bạch nhàn nhạt, Xuân Lục không nghe ra được cảm xúc gì, thận trọng liếc nhìn một cái, lập tức cảm thấy cả bắp chân đều đang run lẩy bẩy, sắc mặt của biểu thiếu gia, thật đáng sợ. Tô Linh hiện đại, là trạch nữ điển hình cộng thêm tham ăn! Mười ngày nửa tháng có thể không bước chân ra khỏi cửa, nhưng tuyệt đối không thể đói bụng được. Tay nghề nấu nướng của mẹ cô lại nhất hạng, cho nên từ nhỏ Tô Linh đã ăn nhiều hơn các bạn đồng trang lứa, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì cân nặng không dưới năm mươi, nhưng mặc dù mập, ở phương diện cấu tạo nào đó vẫn vô cùng khả quan, Tô Linh đối với cái này có chút tự hào, lúc học đại học, bạn bè hỏi cô ăn cái gì mà dáng người lại đẹp như thế, cô đều đắc ý nói là ăn cơm mà lớn. Cho nên cô đặc biệt không thể nhịn đói, còn nhớ hồi đó trong ký túc xá có một em gái, cao một mét sáu tám mà chỉ cân nặng hơn bốn mươi lăm ký, cả ngày chỉ ăn một bữa mà còn luôn miệng nói không đói, Tô Linh ăn thiếu một bữa liền như quỷ chết đói đầu thai, ngực dán đến lưng. Nhưng bây giờ cô đã nhịn ba bữa rồi, Tô Linh cảm giác mắt nổi đom đóm, vừa nhắm mắt lại liền thấy gà quay, vịt quay, lạp xưởng trứng muối, lẩu cay Trùng Khánh, mỳ Thành Đô bốc khói… Rồi cô có cảm giác đói hơn, lại không dám rời giường, sợ tiêu hao thể thực, sẽ càng đói! – Xuân Vũ, đến rót trà cho bổn tiểu thư- Hết cách, không ăn gì, thì uống nước, nói gì cô cũng sẽ không nhận thua. Xuân Vũ lập tức vén rèm vào rót trà cho cô, rồi nói: – Tiểu thư, Tiểu Lục trong viện của biểu thiếu gia đến. Tiểu Lục? Chính là đệ đệ của cô ấy à, chắc đến báo cáo hằng ngày theo thường lệ đây, Tô Linh cố ngồi dậy, uống hết sạch chén trà, rồi dặn cô dẫn người vào. Xuân Lục vẫn là hạ nhân với y phục cáu bẩn, vừa vào phòng liền quỳ phịch xuống đất dập đầu, đứa nhỏ này mới bắt đầu hầu hạ chủ tử, tính tình quá thật thà, thấy chủ tử là hành đại lễ, Tô Linh mau mau bảo Xuân Vũ đỡ hắn lên. – Vết thương của biểu thiếu gia thế nào rồi? Tối có bị sốt không? Có uống thuốc đúng giờ không, người trong nhà bếp có cắt xén lương thực của biểu thiếu gia không? – Bẩm Tam tiểu thư, tối biểu thiếu gia quả thực phát sốt, nhưng mà đại phu đã kê đơn thuốc rồi, uống xong thì sáng nay đã hạ sốt, người nhà bếp được lệnh của tiểu thư, không dám cắn xén cơm canh của biểu thiếu gia. Nhưng mà…- Xuân Lục ngập ngừng, gương mặt trẻ thơ hình như hơi rầu rĩ, có vẻ không biết nên nói hay không. Tô Linh nhìn bộ dạng đó của hắn, khẳng định là Ngô Đồng uyển xảy ra chuyện gì rồi, thế nên giận tái mặt nói: – Bổn tiểu thư chẳng phải đã nói với ngươi, trong viện của biểu thiếu gia có chuyện gì, ngươi phải báo cáo rõ ràng cho ta biết mà, không được giấu giếm, hiểu chưa? Xuân Lục còn nhỏ tuổi, chưa bị dọa sợ bao giờ, nghe vậy lập tức quỳ phịch xuống đất. Tô Linh lắc đầu, lần nữa kêu Xuân Vũ dìu hắn đứng lên: – Ta đâu có ăn thịt ngươi, ngươi sợ ta như vậy làm gì. Trong lòng Xuân Vũ biết đệ đệ mình là vì ngày xưa nghe được người ta truyền miệng về Tam tiểu thư, nói Tam tiểu thư là chủ tử rất khó hầu hạ, hạ nhân mắc chút sai lầm không bị đánh thì bị mắng, cũng bởi vì có nha hoàn vẩy nước quét sân đụng gãy mất hoa trà mà tiểu thư yêu thích, liền bị đánh gãy chân rồi ném ra khỏi phủ. Lúc cô được phân đến Ngọc Trà viện, đã từng nơm nớp lo sợ, nhưng chung sống với tiểu thư mấy hôm nay, cô phát hiện tiểu thư không hề đáng sợ như lời đồn đãi, ngược lại rất bình dị và gần gũi, thế là vừa đỡ đệ đệ lên vừa nói: – Tam tiểu thư nhân từ, sẽ không làm gì em đâu, em mau mau trả lời là được. Có tỷ tỷ trấn an, Xuân Lục mới nói tiếp: – Hôm qua, Tô quản gia theo lệnh phu nhân đến thay đổi bàn ghế sửa chữa viện cho biểu thiếu gia, thái độ không tốt lắm, còn làm hư sách của biểu thiếu gia, mặc dù biểu thiếu gia không nói gì, nhưng nô tài thấy biểu thiếu gia dường như rất tức giận. – Tô quản gia này oai phong nhỉ- Đôi mày thanh tú của Tô Linh nhíu lại, lão già Tô quản gia thượng đội hạ đạp này muốn tìm đường chết à, Sở Boss của chúng ta mà cũng dám đắc tội, chắc là chán sống rồi, nhưng ông chán sống thì kệ ông đi, đừng có liên lụy bà đây chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]