Hạ Tuyết ngồi xuống ghế nghỉ khi vừa kết thúc cảnh diễn liền theo thói quen gọi Giang Hồng Nguyệt, nhưng ngay sau đó cô chợt nhớ ra đã nhiều ngày rồi không gặp cô ấy.
Từ sau cái hôm Giang Hồng Nguyệt nói đi tìm Mễ Ly để hỏi cho ra lẽ thì đến giờ vẫn không cô ấy xuất hiện. Đêm qua Hạ Tuyết lại nằm mơ thấy nguyên chủ, tuy nhiên lần gặp mặt này không giống mấy lần trước, nguyên chủ ở trước mặt cô rất hiền từ, không hề tỏ thái độ giống mấy lần trước, trách móc cô đủ điều, không chỉ vậy, cô ấy còn cảnh báo cô đang có nguy hiểm cận kề, mong muốn cô phải tự bảo vệ bản thân và đừng quá tin vào người khác.
Hạ Tuyết tỉnh lại từ trong mộng, sự xuất hiện của nguyên chủ chắc hẳn là do cô đang quá lo lắng cho Giang Hồng Nguyệt. Đợi thêm hai ngày nữa, nếu trợ lý nhỏ của cô vẫn không xuất hiện thì cô sẽ chủ động đi tìm cô ấy.
Hạ Tuyết nhắm mắt dưỡng thần, thả lỏng cơ thể để thư giãn, áp lực công việc cùng với nhiều chuyện xảy ra làm cô cảm thấy như đang bị stress đến nơi.
"Hạ Tuyết, cô lại ở một mình sao? Trợ lý của cô đâu rồi? Sao gần đây lại không thấy nữa?"
Giọng nói ngọt ngào của Mễ Ly đột ngột truyền đến bên tai khiến Hạ Tuyết chán ghét.
Sau chuyện lần trước, hảo cảm của cô dành cho cô ta giảm đi rất nhiều, nếu không muốn nói là giảm đến gần con số không.
"Cô ấy có việc bận xin nghỉ mấy ngày, cảm ơn chị Ly đã quan tâm đến trợ lý của tôi." Hạ Tuyết từ tốn đáp, sau đó cô lại hỏi thêm: "Đúng rồi, cách đây ít ngày trợ lý của tôi có nói đi tìm chị hỏi một số chuyện, chị có gặp cô ấy không?"
"Không có, dạo này tôi rất bận, không có thời gian gặp riêng ai hết!" Mễ Ly không suy nghĩ vội nói rồi lại hỏi: "Trợ lý của cô tìm tôi có việc gì à?"
"Đúng vậy, cô ấy muốn hỏi chị mấy vấn đề riêng tư, nhưng vấn đề đó là gì thì tôi cũng không biết!"
Hạ Tuyết trầm tư đáp.
Cô quan sát nét mặt của Mễ Ly, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô ta mới vừa rồi đã thay đổi một chút, tuy rằng rất nhanh đã biến mất nhưng Hạ Tuyết vẫn kịp nhìn thấy sự tối tăm, u ám khi nhắc đến Giang Hồng Nguyệt.
Mễ Ly nói cô ta không gặp trợ lý của cô, cô thật sự không tin, nhưng lại không có chứng cứ chứng minh điều đó.
"Đáng tiếc nhỉ, nếu cô ấy có đến tìm tôi, tôi sẽ nói lại với cô. Trong thời gian này cô cần người phụ giúp không? Tôi có thể cho cô mượn trợ lý mấy hôm trong khi chờ cô ấy quay lại."
Mễ Ly tỏ ra tốt bụng nói.
"Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng tôi không cần đâu. Công việc của tôi không nhiều, nếu cần thiết tôi có thể nhờ người quản lý của tôi giúp đỡ."
Hạ Tuyết khéo léo từ chối.
Mễ Ly đang rình rập để phá hoại quan hệ giữa cô và Hoắc Đình Kiêu, cô có bị điên mới nhận người bên cạnh cô ta về làm trợ lý cho mình. Ai biết được người trợ lý đó sẽ giở trò gì khiến cô gặp thêm rắc rối như trường hợp trước đây của Phương Phương và Hà Lạc Tâm.
"Vậy sao, vậy thì tiếc quá!" Mễ Ly mỉm cười lẩm bẩm: "Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng giúp đỡ!"
"Tôi biết rồi, cảm ơn chị!"
Hạ Tuyết lịch sự trả lời.
Mễ Ly không nói thêm điều gì nữa, cô ta quay người bỏ đi, không một ai thấy được lúc này trên mặt cô ta có một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Cùng lúc này, bên trong một tòa nhà bị bỏ hoang, rất nhiều cảnh sát đang phong tỏa hiện trường, cách đây mấy tiếng, một người vô gia cư tìm thấy một vali đựng xác chết khiến hắn hốt hoảng. Trong chiếc vali đó có mấy bộ phận xác người bị cắt lìa ra gồm cổ, ngực, tay và chân, một số khác bị băm vằm nhỏ bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc. Thi thể bị phân lìa này không có đầu, vì vậy cảnh sát đang cật lực tìm kiếm để xác minh danh tính.
(...........)
Cảnh quay hôm nay của Hạ Tuyết đã kết thúc. Cô sửa soạn ra về đúng lúc bắt gặp Mễ Ly đang quay phim.
Phân đoạn của cô ta đang diễn là một trong những đoạn cao trào của bộ phim, nội dung đại khái là nữ hai phát hiện chồng ngoại tình, cô ấy đến nhà tình nhân để quỳ lụy, van xin người tình nhân đó trả chồng cho cô ấy.
"Tôi cầu xin cô hãy trả anh ấy lại cho tôi. Chúng tôi quen nhau từ hồi đi học, tình cảm gắn bó hơn mười mấy năm trời, xin cô đừng chen chân vào phá hoại tình cảm của chúng tôi nữa!"
Mễ Ly khóc lóc thảm thiết. Cô ta diễn rất nhập tâm, đến nỗi người xung quanh như bị cuốn vào lối diễn đầy cảm xúc đó.
Hạ Tuyết đứng lại xem một chút, không biết là cô có bị ảo giác hay không mà lại thấy giống như vừa rồi cô ta đang nói thoại với cô vậy.
"Cô nói dối, anh ấy vốn yêu tôi mà! Chồng tôi là một người tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp. Khi chúng tôi còn là bạn chung trường, anh ấy luôn quan tâm, giúp đỡ cho tôi. Khi tôi gặp khó khăn, anh ấy cũng là người đứng ra hết lòng bảo vệ. Những chuyện chúng tôi trãi qua tuy không phải là chuyện vào sinh ra tử, nhưng cũng đủ để khắc cốt ghi tâm. Cô là người đến sau, dùng sắc đẹp quyến rũ anh ấy thì làm sao có thể hiểu được điều đó chứ?"
Một lần nữa, Hạ Tuyết lại cảm nhận được Mễ Ly đang dùng lời thoại để nói chuyện với cô. Cô không phải là người nhạy cảm hay suy nghĩ vớ vẩn, nhưng rõ ràng là lúc nói thoại, ánh mắt Mễ Ly hướng về phía của cô một cách kín đáo.
Chuyện lúc còn đi học của Hoắc Đình Kiêu chưa từng được tác giả nhắc đến hay có trong ký ức của nguyên chủ, vì vậy mà cô hoàn toàn mù tịt về quá khứ của hắn. Thật ra cô có thể hỏi tuy nhiên chưa chắc hắn sẽ nói cho cô biết.
Lần trước hắn chỉ nói qua loa rằng từng quen biết Mễ Ly, lúc ấy cô cũng không nghĩ gì nhiều nên không có hỏi thêm điều gì nữa.
Mễ Ly lại tiếp tục cảnh diễn. Càng nói thoại, cô ta lại càng nhìn về phía của Hạ Tuyết nhiều hơn.
Hạ Tuyết không muốn để ý đến cô ta nữa nên rời khỏi, chưa đi được mấy bước lại đụng phải người mà cô không muốn gặp nhất - Trương Tử Sơn. Hắn mang theo một bó hoa hồng rất lớn.
"Cô Hạ, hôm nay quay phim có vất vả không? Có muốn cùng tôi đi ăn để lấy lại tinh thần không? Còn nữa, bó hoa này tặng cho cô xem như khích lệ tinh thần làm việc."
Trương Tử Sơn tươi cười đưa bó hóa đến trước mặt Hạ Tuyết. Những người xung quanh được dịp bàn tán, mấy ngày này chủ đề tám chuyện của họ đều xoay quanh bốn người Hạ Tuyết, Hoắc Đình Kiêu và Trương Tử Sơn.
"Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, không thể nhận ý tốt của tổng giám đốc Trương được. Bó hoa này tôi cũng không thể nhận, mong tổng giám đốc Trương lần sau đừng mang hoa đến tặng tôi nữa, tôi không muốn xảy ra đàm tiếu không hay."
Hạ Tuyết thẳng thừng từ chối.
"Cô Hạ đừng quá để tâm đến mấy chuyện nhảm nhí, chỉ là một bó hoa thì có thể nói lên điều gì chứ? Tôi thừa nhận là tôi thích cô, nhưng tôi sẽ không phá hoại tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Hoắc đâu. Trừ khi cô tự nguyện thay đổi. Tôi không thích ép buộc người khác!"
"Không thích ép buộc mà lại muốn tôi nhận hoa của anh? Tổng giám đốc Trương nói chuyện nghe hay quá nhỉ? Xin lỗi, tôi còn có hẹn, làm phiền anh tránh đường cho tôi!"
Hạ Tuyết lách người định đi qua Trương Tử Sơn lại bị hắn dùng thân cản lại.
"Cô Hạ từ từ đã, tôi còn có mấy câu muốn nói với cô!"
"Nhưng tôi không muốn nghe. Tổng giám đốc Trương xin hãy tự trọng!"
"Cô Hạ, tôi đã nói là khoan đi mà!"
Trương Tử Sơn ra sức níu kéo. Hạ Tuyết bị hành động này của hắn làm cho phiền lòng, sự tức giận trong người cũng theo đó mà trỗi dậy, cô không chần chờ một giây phút nào liền vung tay tát hắn một cái, đồng thời cũng ném bó hoa tươi thắm vào thùng rác kế bên.
"Hy vọng cái tát này sẽ làm cho tổng giám đốc Trương quên đi ý nghĩ thích tôi. Lần sau nếu anh còn không biết liêm sĩ thì tôi sẽ không đối đãi nhẹ nhàng với anh như lần này đâu!"
Hạ Tuyết lạnh nhạt nói.
Nói xong, cô thẳng thừng bỏ đi không ngoảnh đầu lại. Mấy người xung quanh lúc này càng thêm bàn tán dữ dội, Trương Tử Sơn xoa xoa gò má, dường như cái tát và hành động của Hạ Tuyết, cùng với lời to nhỏ của những người có mặt không làm hắn chùn lòng, trái lại, hắn càng có thêm định lực muốn đoạt lại Hạ Tuyết từ tay Hoắc Đình Kiêu cho bằng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]