Chương trước
Chương sau
Đương nhiên có không ít fan hâm mộ của Bạch Y thoát fan, nhìn những người hâm mộ từng nhiệt tình ủng hộ cô lần lượt rời đi, thực ra trong lòng của Bạch Y cũng rất khó chịu. Cô biết việc này có thể gây tổn thương cho những người hâm mộ, nhưng đây là cách giải quyết tình huống tốt nhất. Vốn dĩ cô dự định ngay cả khi mình rời khỏi ngành giải trí, cô không tính tiết lộ chuyện này.
Bạch Y thay đổi tư thế ngồi, ôm chặt cái gối vào lòng, cô đang định tiếp tục ngồi xem thử phản ứng của cư dân mạng, đầu ngón tay định mở một lời bình luận ra xem, thì bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.
Tô Dư.
Đồng tử của Bạch Y hơi co lại, có hơi bất ngờ.
Lịch trình công việc của Tô Dư so với Trình Minh Hi còn bận rộn hơn nhiều, hầu như lúc nào cũng có người bên cạnh. Rất hiếm khi anh ta gọi điện đến. Cô đột nhiên nhớ đoàn làm phim vô lương tâm kiên quyết đòi hủy hợp đồng, cô lo sợ đoàn làm phim [Một đời trần duyên] cũng vậy, nên vội vàng nghe điện thoại.
“Phải công nhận tôi miệng quạ đen thật?” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp, Tô Dư nói, “Mấy ngày hôm trước vừa mới nói mỗi lần cô gặp phải chuyện phiền toái, Trình tổng không làm bất kỳ hành động nào bảo vệ cô. Bây giờ đã bị vả cho sưng mặt.”
Bạch Y cố đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, “Làm ơn đừng dọa tôi sợ, tôi cứ tưởng đoàn làm phim lại xảy ra vấn đề gì.”
“Có thể xảy ra chuyện gì nữa. Công khai hẹn hò cũng là chuyện rất bình thường. Nếu người đàn ông trong bức hình đó là tôi, chắc chắn sẽ nằm trên hot search suốt mấy ngày liền.”
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?” Bạch Y hỏi.
“Không hẳn, nhưng tôi không hề nói với cô.” Tô Dư giữ im lặng tầm khoảng hai giây, từ tốn nói, “Giúp tôi chuyển lời đến Trình tổng, tôi chấp nhận thua, tôi rất khâm phục anh ấy.”
Bạch Y không hiểu Tô Dư đang nói gì: “Anh có ý gì?”
Tô Dư: “Lúc mọi người đang quay phim ở thành phố điện ảnh, tôi từng có cơ hội được nói chuyện với Trình tổng. Đương nhiên, chuyện này cả hai người chúng tôi đều muốn giúp cô. Thôi bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ tôi thành tâm chúc phúc cho hai người.”
Trình Minh Ý cùng Tô Dư từng nói chuyện với nhau?
Chuyện này đã xảy ra lâu như vậy, Bạch Y chỉ nhớ man mán. Nhắm mắt lại, từ từ hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Cô tìm thấy những manh mối còn sót lại, rồi từ những manh mối đó ghép lại thành một bức tranh. Và cô có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Lúc trời còn chưa tối hẳn, Trình Minh Ý đã về đến nhà. Bạch Y đang ngồi xem phim truyền hình, nhìn thấy anh cô liền nở nụ cười rạng rỡ. Giống như không hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cô hỏi anh trên đường về nhà có gặp phải tắc đường không, buổi tối có định tăng ca hay không.
Trình Minh Ý để cặp tài liệu xuống, về phòng thay bộ đồ ngủ, từ phía sau đi tới ôm chầm lấy Bạch Y, giọng điệu bình tĩnh nhưng không kém phần kiên quyết: “Buổi chiều ngày mai anh đã hẹn gặp mặt Quỳnh Vũ, hai người chúng ta cùng nhau đi đến đó.”
“Được.”
“Có cần kêu Cảnh Trạm đi đến đó không?” Trình Minh Ý trưng cầu ý kiến của Bạch Y, “Tuy nhìn Cảnh Trạm có bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng cậu ấy là anh trai. Lời của cậu ấy nói chắc chắn Quỳnh Vũ sẽ nghe theo.”
Bạch Y nhịn không được liền nở nụ cười: “Em thấy Chu tổng tốt mà, nào có cà lơ phất phơ như anh nói.”
Trình Minh Ý có chút không vui: “Em rất thích cậu ấy.”
“Đương nhiên.” Bạch Y hơi xoay người lại, trên khóe môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, “So với Chu Quỳnh Vũ, thì Chu tổng tốt hơn rất nhiều.”
“…”
Thực ra lời cô nói rất đúng, nhất thời anh không có cách nào để phản bác lại.
Bạch Y vẫn giữ quan điểm, không muốn Trình Minh Ý xen vào chuyện của cô với nữ chính. Nhưng vì lần này Chu Quỳnh Vũ còn kéo cả Trình Minh Ý vào, nên cô không có cách nào ngăn anh lại.
Cô hy vọng đây là lần cuối cùng, đây nhất định là lần cuối cô chừa cho Chu Quỳnh Vũ một con đường sống.
Địa điểm gặp mặt là do Trình Minh Ý chọn, mỗi lần khi Bạch Y và Diệp Lam thường hẹn gặp mặt nhau ở quán cà phê. Cô cũng nghĩ Trình Minh Ý chọn một quán cà phê yên tĩnh để nói chuyện.
Bạch Y ngồi ở trên xe, nhìn thấy Trình Minh Ý đang lái xe dần đi ra khỏi tuyến đường nội thành, đi khoảng tầm ba mươi phút sau mới đến nơi. Xe dừng lại trước khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Bạch Y cảm thấy rất bất ngờ.
“Đây là đâu?” Bạch Y lấy tay chỉ tấm bảng hiệu sang trọng được đặt ở cửa, có thể so sánh nói với những biển hiệu tên các trường đại học.
Trình Minh Ý cẩn thận khóa cửa xe lại, “Đây là một trong số sản nghiệp của Cảnh Trạm. Muốn đi vào nơi này phải hẹn trước, nên nơi đây rất thích hợp để bàn chuyện.”
Chả trách trước khi đi ra ngoài, Trình Minh Ý nhất quyết không chịu cho cô cải trang.
Vậy người ta mới nói, người giàu và người nghèo không thể nào hợp nhau được.
Chu Quỳnh Vũ đã đến nơi, và đang chờ ở phòng vip trên lầu. Lúc nhìn thấy hai người bọn cô xuất hiện. Bạch Y có thể nhìn rõ sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Chu Quỳnh Vũ, hiển nhiên cô ấy không nghĩ hai người bọn họ lại cùng nhau đi đến đây.
Nhưng Chu Quỳnh Vũ, người đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tình huống bất ngờ từ hồi còn nhỏ. Nên cô ấy nhanh chóng lấy lại tâm trạng, cô ấy ngay lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: “Hai người đến trễ 5 phút so với giờ hẹn, mời hai người ngồi.”
Trình Minh Ý: “Trên đường đến gặp phải tắc đường.”
Chu Quỳnh Vũ gọi cho hai người bọn cô mỗi người một ly hồng trà, hỏi: “Tiểu Bạch, gần đây công việc của cô như thế nào?”
Bạch Y không đủ kiên nhẫn cùng cô ấy hàn huyên tâm sự, mà ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Nhờ phước của Chu tiểu thư, nên tất cả mọi việc đều không gặp vấn đề gì cả, vậy nên tôi mong cô có thể dừng mấy hành động vô nghĩa kia lại?”
Chu Quỳnh Vũ kinh ngạc quay sang nhìn lướt qua Trình Minh Ý, sau đó quay lại nhìn Bạch Y, “Đã có chuyện gì xảy ra? Mấy lời cô nói, tôi nghe không hiểu.”
Bạch Y: “Nghe không hiểu, vậy thì để tôi nói cho cô hiểu. Vì những lời tôi nói không chỉ nói bằng lời. Tôi sẽ đứng trước truyền thông và công chúng giải thích, đến lúc đó thì cô sẽ hiểu ngay thôi. Ví dụ như chuyện xảy ra trong chương trình C-J 100, tuy nhiên nếu làm như vậy thì không chừa cho cô một con đường để thoát thân.”
Sắc mặt của Chu Quỳnh Vũ tối sầm lại, ngay cả vẻ lịch sự khách sáo cũng không giữ được, mím chặt môi, quay sang nhìn Trình Minh Ý, “Minh Ý, những lời mà bạn gái anh nói thực sự quá mất lịch sự.”
“Chà, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được.” Trình Minh Ý uống ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nhưng mà cô, Quỳnh Vũ, lần trước những lời khách sáo mà tôi nói cô, chẳng lẽ cô không nghe lọt tai?”
Chu Quỳnh Vũ nhíu mày: “Anh đã nhìn thấy bức hình?”
Trình Minh Ý giọng điệu thản nhiên: “Đã thấy, đó là tôi.”
Chu Quỳnh Vũ bật cười: “Không thể nào, “
“Tại sao cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy.”
“Bởi vì…”
Chu Quỳnh Vũ suýt chút nữa thì nói ra, nhưng theo bản năng nhanh chóng mím chặt môi lại, tầm mắt di chuyển qua lại trên người Trình Minh Ý cùng Bạch Y, cuối cùng cũng ổn định lại tâm trạng, từ từ lên tiếng: “Minh Ý, bức hình ngày hôm đó tôi đã cho anh nhìn xem, chả lẽ anh không nhìn ra được điều gì.”
“Ừ, tôi đương nhiên nhìn ra, đó là tôi.” Trình Minh Ý đành phải nhắc lại, “Quỳnh Vũ, cô cũng hiểu rất rõ thái độ của tôi. Tôi không muốn lãng phí thời gian để đôi co. Tôi đã nói lần trước, không thể bất cứ lần nào tôi cũng phải nể mặt ai cả. Nếu còn tiếp diễn lần sau, thì tôi với cô từ nay không quen biết.”
“Minh Ý, anh chỉ vì một người phụ nữ mới quen biết nửa năm. Liền cùng Chu gia trở mặt. Anh nghĩ làm như vậy có đáng không?”
“Cô đang nói quá lên.” Trình Minh Ý nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Cô không phải đại diện cho toàn bộ người trong Chu Gia. Mà Cảnh Trạm liệu có biết mấy việc làm này của cô không.”
Chu Quỳnh Vũ sắc mặt trắng bệch, cô ấy giữ im lặng, nhìn chằm chằm vào Bạch Y một hồi lâu, bên khóe môi để lộ ra nụ cười khinh thường: “Minh Ý, vì sao anh lại thích cô ta.”
Bạch Y vội xua hai tay: “Tôi cũng không biết.”
Trình Minh Ý nghiêng người sang, quay sang nhìn Bạch Y một cái, bình tĩnh lên tiếng: “Tôi biết… Nhưng tôi không cần phải giải thích chuyện này cho cô biết. Quỳnh Vũ, tôi tin cô không phải là kẻ không hiểu đạo lý. Tôi hy vọng cô có thể hiểu được điều này.”
Chu Quỳnh Vũ vẻ mặt thất thần, bàn tay theo bản năng nắm chặt lấy cái cốc. Một lúc sau, Chu Quỳnh Vũ nhường mày, lại quay trở lại với dáng vẻ cao quý sang chảnh, hơi nâng cằm lên, lạnh lùng nói: “Bạch Y, tôi so đo tính toán với cô cũng vì Minh Ý. Mà giờ tôi không muốn so đo tính tình nữa cũng vì Minh Ý. Cô tốt nhất nên hiểu rõ điều này.”
“Hãy trả lại mọi thứ như ban đầu.” Bạch Y bị câu nói này của cô ta chọc cười, “Cô chính là người tung tin đồn bịa đặt về tôi. Tôi bởi vì nể mặt mũi của Chu tổng cùng Minh Ý. Không cô nghĩ tôi tha cho cô dễ dàng như vậy? Nhưng tôi mong đây sẽ là lần cuối.”
Nếu cô tung đoạn ghi âm trong phòng hội nghị đó ra, cũng đủ khiến cô ấy bị ăn chửi suốt mấy tháng.
Chu Quỳnh Vũ sắc mặt rất kém, cô ấy mím chặt môi rồi tự nhắc nhở mình phải kiềm chế. Không được ra tay đánh người. Cô ấy quay sang nhìn Trình Minh Ý, đối phương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bình thản, đến ngay cả ánh mắt cũng chưa từng xuất hiện tia dao động.
Một lúc lâu sau, Chu Quỳnh Vũ đột nhiên buông cái cốc đang nắm chặt kia ra, cô ấy mong sự buồn bã hụt hẫng nhanh chóng bay đi, cô ấy duỗi thẳng chân ra, hai tay để lên bàn, mỉm cười nói: “Uổng công tôi đóng vai kẻ tiểu nhân. Bạch tiểu thư, lần sau chúng ta gặp lại, cô đi đường cô tôi đi đường tôi.”
Bạch Y trong lòng rất kích động, hạ thấp giọng nói xuống: “Lần này, cô nói thật đúng không?”
“Rầm” một tiếng, Chu Quỳnh Vũ cầm cốc lên uống cạn trà rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, giọng điệu của người trên cao nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng xen lẫn sự khinh bỉ: “Tôi sẽ dùng danh dự của Chu gia làm lời thề.”
Vẻ mặt cùng giọng điệu này, so với lần đầu hai người gặp mặt nhau chỉ có hơn chứ không có kém, dường như mỗi một lời nói đều là sự ban ân phát.
Tuy nhiên, Bạch Y chả thèm để tâm đến thái độ hay cách nói chuyện của Chu Quỳnh Vũ, kể cả khi cô ấy nhào lộn hay nhảy một vũ điệu bốc lửa, đối với cô đều không quan trọng.
Không có gì quan trọng hơn khi cuộc chiến này đã chính thức kết thúc.
“Minh Ý, việc tôi làm cũng chỉ vì quan tâm anh, không hề có ý gì khác.” Chu Quỳnh Vũ cầm theo chiếc ví đứng dậy, “Tin đồn, người trong ngành tiết lộ, tôi sẽ tự giải quyết, cho tôi xin lỗi.”
Bạch Y lạnh lùng nói: “Thuận tiện làm sáng việc tôi chen chân vào mối quan hệ tình cảm của nữ nghệ sĩ họ Chu? Nếu không thì để Minh Ý mở một cuộc họp báo rồi sẽ tuyên bố với toàn bộ phóng viên, tin đồn đó không phải là rất mâu thuẫn với lời mà chúng tôi tuyên bố là mối tình đầu của nhau sao?”
Trình Minh Ý gật đầu: “Anh sẽ kêu Tiểu Lý đi bàn bạc chuyện này với trưởng phòng PR.”
“Không cần phải như vậy đâu.” Chu Quỳnh Vũ kiềm chế, nghiến răng ken két, cố tình nhấn mạnh từng câu chữ một, “Tôi sẽ tự xử lý mấy việc này. Cho hai người một câu trả lời rõ ràng”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.