*két*
- Tiểu Y. Em làm sao vậy?
- ô ô. Hàn Minh, đưa ta đến 1 nơi yên tĩnh được không a ô ô.
- được. Đi thôi
Đặt cô ngồi sau xe, Tiểu Y vòng lấy tay ôm tôi, áp mặt vào lưng tôi tiếp tục khóc.
Nước mắt cô thấm ướt cả áo tôi. Thấm cả vào trái tim khiến nó như bị bóp nghẹn lại.
Ta phóng nhanh hơn, để tiếng gió thổi át đi cả tiếng khóc của cô.
- Tiểu Y. Đến rồi.
Cô bỏ tay ra khỏi người tôi, ngồi dậy.
Chưa đợi cô kịp lên tiếng, ta đã xuống xe, ôm lấy cô đi về phía bờ biển.
Đặt cô ngồi trên cát. Ta cũng ngồi xuống bên cạnh.
Tiểu Y à. Việc ta có thể làm cho em bây giờ, chính là lặng lẽ ở bên cạnh em lúc cần,làm 1 điểm tựa vững chắc, lắng nghe khi em cần tâm sự.
Em có thể không nói ra nếu muốn giữ trong lòng, cũng có thể nói ra nếu cần người gánh cái gánh nặng đó cùng em.
Nhưng tôi mong là, nếu em có chuyện buồn thì hãy nói cho tôi. Vì thấy em đau khổ mà tôi không biết, tôi còn khó chịu hơn vạn vạn lần.
- Ta... Yêu phải một người không nên yêu a.
Cũng may cô cũng đã nói ra.
- Hôm nay, ta nhìn thấy cảnh hắn tình cảm với người yêu ấy. Trong tim ta... kỳ thực rất đau, như bị bóp chặt vậy. Nhưng ta còn phát hiện ra. Ta ghen với nàng. Ta không muốn là con người xấu xa như vậy. Tại sao ta lại yêu hắn cơ chứ hức... Ta không muốn a.
Tôi đưa tay kéo cô dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thay-doi-van-menh/1526594/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.