Thấy Hà Tú Vân cầm bát đũa chuẩn bị vào phòng, cụ Tằng bèn vươn tay ngăn cô ta lại: "Cháu ăn trước đi, lát nữa hay đưa vào cho mẹ."
Hà Tú Vân lắc đầu: "Không sao đâu ạ, để cháu đưa cơm cho mẹ ăn trước đã ạ. Bà ngoại, mọi người ăn trước đi ạ, không cần đợi cháu đâu."
Nhìn bóng lưng rời đi của Hà Tú Vân, bà Tô không khỏi nhíu mày: "Chị cả sao vậy ạ?"
Bà chỉ biết bà Hà bị bệnh nhưng không ngờ là bệnh nghiêm trọng đến mức này, không thể ra khỏi phòng, ngay cả cơm cũng phải có người đút.
Cụ Tằng lắc đầu, không nói.
Nói thật, trạng thái hiện tại của bà Hà rất kém, gầy như que củi, làn da tái nhợt, xương gò má hiện rõ, đôi mắt nhìn về phía xa không động đậy, hiện tại nghĩ tới bà cụ còn cảm thấy run rẩy.
Tô Duyệt và bà Tô ăn cơm xong, trò chuyện với cụ Tằng một lát, đợi đến khi mắt Tạ Giai Linh sắp không mở ra nổi nữa, Tô Duyệt và bà Tô chuẩn bị rời đi.
"Bà ngoại, Linh Linh buồn ngủ rồi, nhà cháu xin phép đi về trước ạ."
Cụ Tằng sờ tay Tô Duyệt, trong lòng rất quyến luyến nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Được rồi, bọn cháu rảnh thì tới đây chơi nha!"
Nhà họ Tô cách nhà họ Tằng không xa, đi bộ cũng mất có nửa tiếng. Cho nên Tô Duyệt cười nói với cụ Tằng: "Vâng ạ."
Tô Duyệt ôm Tạ Giai Linh đi đằng trước, đi được nửa đoạn đường, mới phát hiện cô quên một chuyện rất quan trọng.
Cô đã đồng ý trở về sẽ dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc-thap-nien-70/4266102/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.