Ngô Xuân Hà cũng cười nói theo: "Mới sáng sớm mẹ đã nhắc đến mọi người rồi, em hai ở trong sân trò chuyện với mẹ đi!"
Nghe Ngô Xuân Hà nói như vậy, bà Tô mới quay về chỗ cũ.
Nhìn thấy Tằng Nghị đi từ nhà vệ sinh ra, bà Tô cười nói: "Bây giờ Tằng Nghị càng lúc càng cao, sắp cao đến một mét tám rồi đúng không ạ?"
Cụ Tằng liếc Tằng Nghị một cái:
"Cao thì có ích gì, không phải cũng chẳng làm nên được trò trống gì hay sao! Đã tốt nghiệp được hai năm rồi mà còn ăn bám trong nhà! Bảo nó ra ngoài đi làm thì cứ kêu đau này đau kia, nhưng mà gọi nó ra ngoài đi đánh bài thì không ai nhanh bằng."
Nghe cụ Tằng phàn nàn câu này hết câu khác, bà Tô thấy rõ nụ cười của Ngô Xuân Hà đang đứng ngay cửa phòng bếp trở nên gượng gạo hơn.
Bà Tô chỉ có thể lúng túng cười trừ, không tiếp lời.
Cụ Tằng cũng không quan tâm mấy chuyện này, cầm tay Tô Duyệt, khen lấy khen để:
"Vẫn là bé Duyệt nhà chúng ta lợi hại, là sinh viên đầu tiên trong nhà họ Tô chúng ta đó chứ đùa!"
Tô Duyệt cười khẽ một tiếng:
"Ba mươi sáu ngành nghề, nghề nào cũng có chuyên gia. Bà thấy cháu ăn học đàng hoàng là tốt, còn cháu thì hâm mộ người khác được ra đi làm sớm! Ít nhất không cần ba mẹ phải chu cấp!"
Tằng Nghị vừa lúc đi tới bên cạnh cụ Tằng, tiếp lời:
"Bà nội, bà có nghe thấy không, em Duyệt em ấy cũng đã nói ba mươi sáu nghề, nghề nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc-thap-nien-70/4266099/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.