Tạ Dập Thành nhướng mày, không phục: "Ba anh là đại đội trưởng trong thôn, anh trai là thợ mộc giỏi nhất mười dặm! Thế mà không có nổi năm trăm tệ, em đang khinh thường ai vậy?!"
Tô Duyệt trầm tư một lát, chỉ có thể cười làm lành rồi nói với Tạ Dập Thành: "Anh đừng nóng giận, bây giờ em không có nhiều tiền như thế, em có thể viết phiếu nợ cho anh trước, chờ có tiền sẽ trả anh ngay."
Năm trăm tệ đúng là nhiều, nhưng đổi một mạng của cô thì cũng đáng giá.
Chỉ cần cô không trả hết khoản tiền này, nể mặt năm trăm tệ ấy Tạ Dập Thành cũng sẽ không làm gì cô.
Vả lại đây vốn là nghiệp mà nữ phụ tạo nên, cô chiếm dụng cơ thể của nữ phụ, trả nợ giúp cô ta cũng là chuyện phải làm.
Nghe Tô Duyệt nói như vậy, trong mắt Tạ Dập Thành hiện lên chút ý cười khó có thể phát hiện.
Đúng là nhà anh có năm trăm tệ thật, nhưng đều được ba anh gửi vào hợp tác xã tín dụng, số tiền Tô Duyệt trộm khỏi nhà chỉ là năm mươi tệ tiền khẩn cấp mẹ anh để ở dưới gối đầu mà thôi.
Trong bóng đêm, Tạ Dập Thành chờ đợi hồi lâu, mãi cho tới khi bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều của Tô Duyệt, anh mới chậm rãi xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, rời khỏi hẻm Tây Giao.
Đi chừng hai dặm đường về phía bắc của thủ đô có một ngôi miếu cũ, chính là hiện trường tang vật, toàn bộ đồ không rõ lai lịch đêu được tập kết tại đây rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc-thap-nien-70/4266080/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.