Tô Duyệt trực tiếp hôn lên mặt Tạ Giai Linh, cười đáp: "Đương nhiên là không rồi, thấy Linh Linh và ba cùng tới, mẹ vui còn không kịp."
Tạ Giai Linh ôm cánh tay của Tô Duyệt, cười vui vẻ mắt cong cong.
Bác gái cứ nói mẹ không còn bé nữa, nhưng mẹ của cô bé còn lâu mới phải người như vậy.
Mà sau khi nghe được lời thì thầm của Tạ Giai Linh và Tô Duyệt, ánh mắt Tạ Dập Thành lại càng lạnh lùng, núp trong bóng tối khôn cùng lặng lẽ và âm trầm nhìn phương xa.
Nếu đã hứa sẽ đón Linh Linh, vậy tại sao khi gặp con bé, lại đóng cửa không chịu gặp! Có phải là vì bên ngoài không chỉ có Linh Linh, còn có mình ư!
Tô Duyệt chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo, cô còn tưởng rằng cửa sổ chưa đóng.
Nghĩ tới bên ngoài còn Tạ Dập Thành, Tô Duyệt chỉ có thể quấn chặt chiếc chăn bông trên người, coi như không biết.
Buổi chiều Tô Hằng và vợ Vương Hiểu Lan mới về.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Vương Hiểu Lan bèn cười nói với bà Tô: "Mẹ, hôm nay là ngày lành gì mà lại làm nhiều món ngon như vậy ạ?"
Bà Tô lắc đầu thở dài, đáp: "Em rể với cháu gái của hai đứa tới nhà."
Tô Hằng đang định về phòng, nghe vậy thì lập tức kinh hãi hô to: "Cái gì? Em rể với cháu gái?"
Vương Hiểu Lan cũng kinh ngạc: "Mẹ, em út với anh chàng họ Cố kia đã xác định nhanh vậy sao?"
Bà Tô biết Tô Hằng và Vương Hiểu Lan hiểu nhầm, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc-thap-nien-70/4266071/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.