Câu nói này khiến Tô Duyệt vui muốn chết, cô vốn định bịa một lý do thật dài, không ngờ Tạ Dập thành lại đơn thuần và dễ lừa đến vậy!
Chờ Tạ Dập Thành ăn uống no nê rồi, Tô Duyệt mới cười nói với anh: "Tiếp theo anh và con có thu xếp gì không? Dạo chơi thủ đô hai ngày hay về thẳng nhà?"
Tạ Dập Thành nhướng mày: "Về nhà? Em định bỏ rơi anh và con sao?"
Tô Duyệt lập tức xua tay: "Em không có ý đó, bây giờ em cũng đang ở nhà mẹ đẻ, giường trong phòng nhỏ quá, không đủ cho ba người nằm."
Tạ Dập Thành gật đầu: "Không sao, anh không sợ chen chúc."
Tạ Giai Linh cũng nghiêng đầu nhìn Tô Duyệt: "Mẹ ơi, con cũng không sợ chen chúc."
Tô Duyệt đành cười xấu hổ, liệu cô có thể nói cô sợ chật không? Thôi, cô không có lá gan đó!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú với độ tuổi hơn hai mươi của Tạ Dập Thành, Tô Duyệt rất khó tưởng tượng một người như vậy mà ba năm sau lại có thể mang thuốc nổ tự chế làm nam nữ chính đều bị thương.
Mặc dù nam nữ chính không chết, nhưng nam chính què một chân, trán nữ chính cũng bị sẹo.
Tạ Dập Thành ăn không ngừng, Tô Duyệt chỉ có thể nhận nhiệm vụ bón canh trứng gà cho Tạ Giai Linh.
Thật ra cô không thích trẻ con lắm, cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ, mà tiếng trẻ con kêu la sẽ khiến cô cảm thấy đau đầu.
Nhưng Tô Duyệt bón thìa nào là Tạ Giai Linh ăn thìa đó.
Nhìn toàn bộ bát canh trứng gà vào bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc-thap-nien-70/4266065/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.