Chương trước
Chương sau
Bối Noãn nghĩ thầm, điện thoại vệ tinh không chỉ một loại, sao lại tình cờ như thế, dùng đồ thật giống nhau.

Nói không chừng người phụ nữ này có quan hệ gì với đám người Hoắc Nhận.

Cô ta dựa vào khung cửa, một bàn tay đùa nghịch ngọn tóc quăn, vừa nói chuyện với đầu bên kia.

Còn tốt, Bối Noãn có thể nghe hiểu được.

"Phải, đi tìm khắp nơi, còn chưa tìm được... Ngày hôm qua trên đường gặp mưa to, chậm trễ cả đêm... Tìm chỗ ở, anh cũng luyến tiếc em bị dầm mưa chứ?"

Nghe ngữ khí giống như đang làm nũng với đầu bên kia.

Không biết đối diện nói gì đó, cô ta lại nói, "...... Không có xe, nửa đường gặp lở đất, xe không qua được...... Ngày mai sẽ trở về, thật mau có thể gặp lại anh sao?"

Ngữ khí đầy chờ đợi.

Nhưng đối diện giống như nói câu, cái gì linh tinh.

Trong mắt người phụ nữ đều là thất vọng, "à" một tiếng, cúp điện thoại.

Giống như lúc này cô ta mới chú ý ở cửa còn chờ mấy người, hỏi Giác Nữu: "Sao vậy?"

Giác Nữu cung cung kính kính mà vỗ ngực cúi người thật sâu.

"Á Văn Thánh Nữ, người ở nhà bên cạnh đã ra, có mấy người nam, tuổi cũng tương tự, chúng tôi không biết có phải đúng người hay không nên không dám tùy tiện thả họ đi, cho nên mang đến đây để ngài nhìn qua."

Xem ra vị này chính là Á Văn Thánh Nữ.

Á Văn Thánh Nữ nhíu mày, ánh mắt toàn đầy không kiên nhẫn "chỉ việc nhỏ này cũng làm không xong".

Bối Noãn nghĩ thầm, sao không ai nói cho cô ta một câu, "Người đi tu không nên để không kiên nhẫn khống chế tâm tà hỏa" đi?

Giác Nữu lại tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới, chỉ cung kính chờ đợi.

Á Văn Thánh Nữ giống như bị đau đầu, giơ ngón tay sơn móng đỏ chói xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu nhìn lướt qua hành lang bên ngoài.

Chỉ nhìn thoáng qua, đầu tựa hồ lập tức không còn đau.

Cả người cứng đờ, đôi mắt trên mảnh khăn che mặt tỏa sáng tạch tạch.

Bối Noãn nhịn không được cũng quay đầu nhìn thuốc giảm đau.

Lục Hành Trì đứng ở chỗ đó, một chùm ánh sáng mặt trời vừa vặn xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu nghiêng vào lên người anh.

Cả người tươi mát giống không khí buổi sáng.

Lại như giống như bóng đêm còn chưa tan mà quyến luyến, chưa kịp đi.

Anh hoàn mỹ, thanh tuyển, lịch sự tao nhã, chỉ có đường cong cơ bắp được mặt trời chiếu xuyên qua áo sơ mi như nhắc nhở người khác đây là một mãnh thú đầy uy hiếp, không phải là đồ ăn chay.

Bối Noãn liếc nhìn quần áo anh, nghĩ thầm, trước kia sao không cảm thấy quần áo này lại xuyên thấu như vậy.

Lục đại Boss, sáng sớm, anh không lạnh sao? Có phải mặc quá ít hay không?

Á Văn Thánh Nữ kia đã mở miệng.

"Bọn họ nhìn không phài là người trên ảnh, nhưng mà..." Cô ta lại nhìn sang bên này, nghiêng đầu thấp giọng nói vài câu với Giác Nữu.

Sau đó nhịn không được lại nhìn sang một cái, mới đóng cửa phòng lại.

Giác Nữu cung kính hành lễ với cái cửa phòng, xoay người mang mấy người xuống lầu.

Một đường không lên tiếng, rón ra rón rén, giống như e sợ làm ồn đến Thánh nữ bảo bối, cho đến khi xuống hẳn lầu mới chịu nói chuyện với đám Bối Noãn.

"Các người thật may, Thánh nữ Á Văn phát thiện tâm, nói rằng hiện tại bên ngoài đều đều là thây ma, muốn sống sót cũng không dễ dàng gì, nếu các người nguyện ý có thể gia nhập bộ lạc của chúng tôi, đi theo chúng tôi đi."

Bối Noãn yên lặng chửi thầm, cái gì phát thiện tâm, là đã phát sắc tâm mới đúng chứ?

Nhưng mà đám người này cũng đang tìm kẻ thần bí, đám mình muốn đi theo bọn họ, đề nghị này thật đúng lúc.

Lục Hành Trì giống như thật sự nghiêm túc suy xét, vô cùng cẩn thận hỏi tình huống bộ lạc.

Thì ra bộ lạc họ nguyên bản tọa lạc ở đầu nguồn sông Diêm Hà, địa thế bằng phẳng.

Nhưng do quá trống trải như thế nên không có chỗ để dựa vào, khi thây ma bùng nổ liền bị thiệt hại nặng nề.

Nơi ở ban đầu không thể phòng thủ tốt chống lại thây ma, cho nên họ đi tìm một nơi an toàn khác, đang xây dựng lên một doanh địa mới có thể phòng thây ma.

Những người này là do Á Văn Thánh Nữ mang theo đi ra ngoài làm việc, lúc trở về đi ngang qua nơi này mới gặp được đám người Lục Hành Trì.

Làm chuyện gì, bọn họ không chịu nói.

Bối Noãn phỏng chừng, tám chín phần mười, là đi tìm kẻ thần bí kia.

Lục Hành Trì nghe xong, làm bộ suy tư một chút, thương lượng với mấy người vài câu, cuối cùng đáp ứng.

Giác Nữu thật cao hứng, "Bộ lạc chúng tôi từ trước đến nay thu người đều rất nghiêm khắc, phải thử nhân phẩm và tính cách. Khó được lần nay Á Văn Thánh Nữ thu các người cùng lúc như vậy."

Anh ta giải thích một ít tập tục trong bộ lạc, Bối Noãn thật mau phát hiện được bộ lạc này có điểm quái dị.

Từ xưa đến nay nhiều năm như vậy, có lẽ vì ở bên bờ sông Diêm Hà, tín ngưỡng của họ vẫn luôn là thủy thần.

Cho rằng nước là tổ sư của vạn vật, có thể khiết tịnh thân thể và linh hồn.

Ngược lại, họ cảm thấy mọi chuyện xấu đều là do lửa làm ra. Khống chế Hỏa thần, lửa giận kêu là tu gia.

Hỏa sẽ làm nhân tâm bất an, làm con người xuất hiện tham dục, sắc dục, tính tình táo bạo, cho nên chỉ cần rời xa hỏa, chuyện gì cũng sẽ không có.

Bối Noãn thật hoài nghi có lẽ rất nhiều năm trước đây, bộ lạc đã từng bị lửa thiêu nên lưu lại chấn thương tâm lý cho cả tập thể.

1

"Vậy các người ngày thường có nhóm lửa nấu cơm không?" Bối Noãn tò mò.

Không đụng tới lửa, chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn sống?

Giác Nữu đáp: "Đương nhiên có làm, có chuyên gia nhóm lửa nấu cơm, đều là người được thủy thần yêu thích lựa chọn ra, làm xong dùng nước cẩn thận rửa tay là được. Trước kia thì dễ dàng hơn, dùng nồi cơm điện và bếp điện từ."

Bối Noãn nhịn không được: "Các người trước kia dùng điện? Vậy điện không tính là lửa sao?"

Giác Nữu chính sắc đáp: "Chúng tôi đương nhiên đều dùng phát điện bằng sức nước."

Tạm chấp nhận đi. Thật là một đứa bé lanh lợi.

Nơi này còn có một đặc điểm, tất cả mọi người khách khí đến muốn mệnh, vì không để tà hỏa khống chế nội tâm, mọi người đều thật ôn hòa và bình tĩnh.

Chưa từng có người lớn tiếng nói chuyện.

Lầu một nhiều người như vậy, còn yên tĩnh hơn phòng họp Tổng giám đốc.

Đôi khi Bối Noãn nói chuyện quên khống chế hơi lớn tiếng một chút, chung quanh sẽ có người nhìn nàng cười một cái, ra dấu hiệu "suỵt" một tiếng.

Làm hại Giác Nữu bên cạnh liên tục xin lỗi.

Hôm nay qua cơn mưa trời lại sáng, thời tiết rất tốt rất thích hợp lên đường, cho nên không bao lâu, nhóm người này cũng sôi nổi thu thập đồ vật, xuất phát.

Bọn họ rời đi biệt thự, vì không có xe, phải đi bộ.

"Em có được không?" Lục Hành Trì thấp giọng hỏi Bối Noãn, thuận tay nắm lấy tay cô.

"Không có việc gì." Bối Noãn trả lời.

Nghĩ thầm: Bằng không đâu? Anh muốn cõng em sao?

Sau đó nghe được Lục Hành Trì thấp giọng cười: "Đi không nổi thì để anh cõng em."

Giác Nữu vẫn đi chung với bọn họ, liếc mắt thấy hai người nắm tay, có điểm xấu hổ.

"Chúng tôi còn có quy củ đã quên nói," Giác Nữu nói, "Trong bộ lạc tuyệt đối không thể tùy tiện yêu đương."

Bối Noãn nhịn không được hỏi: "Không yêu đương, vậy làm sao kết hôn sinh con?"

Bộ lạc này đến bây giờ chưa tuyệt chủng cũng là kỳ tích.

"Chúng tôi kết hôn đều là trong bộ lạc thống nhất sắp xếp." Giác Nữu trả lời, không khống chế được tà hỏa, mặt có điểm đỏ, "Giống như chúng tôi tới tuổi, nếu biểu hiện được tốt, bộ lạc sẽ an bài phụ nữ kết hôn với chúng tôi."

Hóa ra bộ lạc này sẽ phân phối vợ chồng.

Vậy cũng bớt lo, tới tuổi rồi tự động từ trên trời rơi xuống một người, không cần phải suy nghĩ lo lắng gì.

Giác Nữu tiếp tục nói: "Chúng tôi kết hôn đơn thuần là vì sinh con mà thôi, trẻ con sinh ra cũng thuộc về bộ lạc, từ bộ lạc phái người cùng nhau nuôi."

Giác Nữu kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì chúng tôi cảm thấy, việc cứ muốn được yêu thương và sinh con cái đều là do Hỏa thần dụ dỗ con người đi theo đường tà đạo, từ đó sẽ có hành vi phạm tội."

Bối Noãn nghĩ thầm, nếu đây là hành vi phạm tội, vậy Á Văn Thánh Nữ của các người có hành vi phạm tội phỏng chừng không nhẹ.

Cứ như vậy, vừa đi vừa nói chuyện, ngẫu nhiên dừng lại nghỉ ngơi một chút, chưa đến giữa trưa họ đã đi đến một chỗ.

Là một hẻm núi giữa hai tòa núi chênh vênh.

Hẻm núi có núi che chắn, phía trước dùng cọc gỗ xây thành tường cao, thoạt nhìn có thể phòng ngừa thây ma.

Qua khe cọc gỗ, loáng thoáng có thể nhìn đến bên trong, giống như có rất nhiều người đang vội vàng xây nhà.

Vừa đến cổng lớn, một đám người đứng dưới trời nắng gắt đang chờ đợi, thấy bọn họ đã trở lại thì nhanh chóng chào đón, toàn bộ hành lễ với Á Văn.

Á Văn Thánh Nữ giống như nhìn không thấy, không có ý đáp lễ chút nào, chỉ nhìn quét một vòng qua đám người, lộ ra vẻ thất vọng.

Bối Noãn vừa thấy là có thể đoán được, đối tượng cô ta làm nũng trong điện thoại không tới.

Á Văn Thánh Nữ bị nhóm người này cung cung kính kính vây quanh rời đi, những người khác chỉ có thể thành thành thật thật đi kiểm tra vết thương.

Kiểm tra cho Bối Noãn là một bác gái.

Các bác gái trên thiên hạ đều giống nhau thật nhiệt tâm, ở địa phương này cũng không ngoại lệ, bà vừa nghiệm vừa nói chuyện phiếm với Bối Noãn.

Bà cũng nói, bọn Bối Noãn thật may mắn.

Bộ lạc họ tuy rằng cũng sẽ thu người ngoài, nhưng tiêu chuẩn từ trước đến nay vô cùng nghiêm khắc, nhất định phải chọn người không bị Hỏa thần làm ảnh hưởng đến, miễn cho sau này phá hủy an bình trong bộ lạc.

Nghiệm thương xong, bác gái đem đến một bộ quần áo mới cho Bối Noãn.

Là một bộ quần trắng áo trắng, giống như mọi người, cổ áo đứng cao, quần hơi rộng, thật thuận tiện để hoạt động.

Bác gái không chỉ đưa quần áo cho Bối Noãn, còn nghiêm túc dạy Bối Noãn làm sao hành lễ.

Bối Noãn cũng đã nhìn ra, người bộ lạc này đem chuyện hành lễ trở thành vận động hàng ngày, chỉ chút xíu là khom lưng chào nhau.

Nguyên lai đối với người khác nhau, ở bất đồng hoàn cảnh, vì lý do khác nhau, cho nên hành lễ như thế nào cũng không giống nhau.

Tay để ở góc độ nào, ngón tay thủ thế ra sao, biên độ khom lưng, đầu nhấc thế nào, chân để đâu, đôi mắt nhìn hướng nào, vân vân, đều có khác biệt rất nhỏ.

Lễ khác nhau còn biểu đạt ý tứ không giống nhau.

"Xin chào", "Cảm ơn", "Thực xin lỗi", "Không sao cả", thậm chí "Tôi rất cảm kích anh đã giúp tôi, về sau tôi cũng nguyện ý hồi báo lại cho anh giống như vậy" những ý tứ vô cùng phức tạp, tất cả đều có thể dùng đến tư thể hành lễ để biểu lộ.

Đủ loại tình huống, Bối Noãn tính tính, cũng không dưới cả trăm loại.

Lễ nghĩa không đủ không được, nhiều cũng không tốt, nếu làm không đúng, sẽ bị người khác cho rằng quá thô lỗ, không được dạy dỗ.

Ví dụ như một người trẻ hành lễ với người lớn tuổi hơn, đối phương có thể cảm thấy không được tôn trọng, hoặc một người lớn tuổi hành lễ với người tuổi trẻ hơn, có khi người ta không chừng lại cảm thấy mình đang bị mắng là diện mạo quá già.

Vô cùng phiền toái.

Một hai phải làm nhiều chuyện đa dạng như vậy, mọi người gặp mặt nhau hỏi một câu "ăn chưa?", vậy không tốt hơn sao? Lại còn cảm thấy thân thiết.

Bối Noãn học nửa ngày, cũng mới nhớ được đại khái.

Bối Noãn vừa học hành lễ, vừa nhân cơ hội hỏi bác gái: "Trong bộ lạc có một Thánh Nữ?"

Bác gái biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm.

"Không sai, là Á Văn Thánh Nữ. Bộ lạc chúng tôi từ vài trăm năm trước truyền xuống một bức họa Thánh nữ, nói khi tận thế tới sẽ có Thánh nữ giáng thế, cứu tất cả chúng tôi."

Bối Noãn nghĩ thầm: Lại là Thánh Nữ, lại là tiên đoán, thật rất ma huyễn.

"Cô xem, hiện tại không phải thiên hạ đại loạn hay sao?" Bác gái tiếp tục nói: "Lúc Thánh nữ còn nhỏ sống trong thôn, lão tù trưởng trước kia cảm thấy cô ấy giống bức họa như đúc nên nâng cô ấy lên làm Thánh nữ."

"Lão tù trưởng?" Bối Noãn tò mò.

"Đúng vậy, đã qua đời, hiện tại tù trưởng là tù trưởng Già Hàn."

Bối Noãn thay quần áo xong, vừa ra trước cửa, dựa theo bọn họ quy củ, hành lễ với bác gái.

Bác gái mặt đầy xấu hổ.

"Vẫn không đúng sao?" Bối Noãn kỳ quái, "Bác lớn tuổi hơn cháu, là trưởng bối, không nên hành lễ như vậy sao?"

Bác gái giải thích, "Tuy rằng tôi tuổi lớn, nhưng hiện tại tôi là người phục vụ của cô, cô không thể cúi sâu như vậy."

Bác gái một lần nữa chỉ vị trí đúng giúp Bối Noãn.

Bối Noãn buồn bực, "Hiện tại còn không đến giữa trưa, tay không nên để như vậy sao?"

"Buổi sáng hành lễ như vậy là bởi vì trong ngày hôm nay sẽ còn gặp lại, nhưng mà tôi từ sáng giờ đều ở bên người cô, chúng ta không phải sẽ gặp lại, cho nên hành lễ sẽ chính thức hơn một chút."

Bối Noãn: A a a a a.

Nếu đây là một môn học, Bối Noãn nhất định sẽ rớt.

Bối Noãn thay quần áo xong đi ra ngoài, tức khắc cảm thấy mình được bao phủ trong một doanh địa rộng lớn quần trắng áo trắng, cảm thấy dung nhập tốt hơn nhiều.

Bên kia mấy người Lục Hành Trì cũng ra tới, mỗi người cũng đều thay đổi quần áo trắng.

Bối Noãn nhìn Lục Hành Trì, trong lòng chỉ có một ý niệm —— quần áo này còn không kém, tuy rằng mỏng, ít nhất không lộ ra.

Giác Nữu thấy Bối Noãn ra tới, lập tức hành lễ với cô.

Bối Noãn cẩn thận suy đoán, tổng hợp phân tích hiện tại thời gian, địa điểm, sự kiện, còn có giới tính, tuổi, thân phận của đối phương, trịnh trọng đáp lễ lại.

Mặt Giác Nữu run rẩy.

Nhưng dù sao tính tình anh ta thật tốt, giống như mặt nước lặng hoàn toàn không bị hỏa thần chiếm cứ, nhẫn nhịn, không nói gì cả.

Giác Nữu đưa họ đi đến chỗ ở.

Doanh địa đang xây dựng, nơi nơi đều là nhà đang xây.

Bọn họ dùng đầu gỗ, cây trúc cùng cỏ tranh tạo nên một loại phòng trống không, mọi người đều rất bận.

Dọc theo đường đi, tuy rằng mặc quần áo giống nhau, diện mạo bọn họ quá mức xuất chúng, làm cho mọi người đều nhìn.

Thấy nhiều cô gái đều nhìn dính lên người Lục Hành Trì, trong lòng Bối Noãn mặc tưởng: xem ánh mắt các người kìa, chưa phát hiện mình bị tà thần khống chế hay sao? Còn không đi quay mặt vô tường yên lặng để tĩnh tâm lại một chút?

Đang miên man suy nghĩ, Tiểu Tam bỗng nhiên ra tiếng.

Nó thở dài, "Bối Noãn, tôi phát hiện nhiệm vụ mà không có trừng phạt, cô sẽ căn bản không làm."

Bối Noãn le lưỡi.

Chuyện phát sinh quá nhiều, cô đã quên mất chuyện nhiệm vụ.

Bối Noãn mở ra Thanh Nhiệm Vụ, kéo tay quay lựa chọn nhiệm vụ nhỏ.

Lần này tay chuyển ngừng ở một nhiệm vụ tên "thần minh chúc phúc".

Nhiệm vụ thuyết minh là: Ánh mặt trời chiếu rọi, độ ấm lòng bàn tay, người yêu trấn an, có đủ ba loại này, bạn sẽ được thần minh chúc phúc.

Bối Noãn yên lặng chửi thầm: thuyết minh cho nhiệm vụ càng ngày càng nhảm.

Ánh mặt trời. Hôm nay qua cơn mưa trời lại sáng, mặt trời không chút khách khí chiếu sáng khắp nơi, chiếu cỡ này độ nóng cũng khoảng hơn SPF50+, muốn không bị chiếu rọi cũng khó.

Độ ấm lòng bàn tay. Đá nhỏ ven đường đều bị phơi nóng, tùy tiện lấy một cục nắm vào trong lòng bàn tay, vậy có tính không?

Người yêu trấn an......

Người yêu?

Bối Noãn nghĩ thầm, nhiệm vụ này thôi không làm.

Không làm thật ra không bị trừng phạt, nhưng nếu không làm, nguyên chuỗi nhiệm vụ sẽ bị ngừng ở đây, không thể tiếp tục.

Cũng không biết phía sau là dị năng thú vị gì.

Ngày đó dị năng nghe lén tiếng lòng thật không tồi chút nào, bộ nhiệm vụ này thật ra không khó, từ bỏ cơ hội chiếm được dị năng như vậy thật đáng tiếc.

Bối Noãn lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Hành Trì.

Dùng anh ấy làm nhiệm vụ, không biết được không.

Rốt cuộc nhiệm vụ thuyết minh viết thật rõ ràng, muốn "người yêu".

Nếu nghĩ tới người thích hợp làm nhiệm vụ này ở thế giới này, xem ra anh ấy là phù hợp điều kiện nhất đi?

Bối Noãn tính toán tìm một cơ hội giả đáng thương gì đó, làm anh ấy trấn an một chút, nói không chừng là có thể thành công.

Lục Hành Trì nhận thấy được Bối Noãn đang nhìn mình, anh quay đầu lại hơi hơi mỉm cười, nụ cười chỉ rất nhỏ, nhưng còn lóa mắt hơn ánh mặt trời.

Bối Noãn lập tức quyết định, dùng anh thử xem như thế nào.

Giác Nữu dẫn bọn họ tới trước một cái lều trắng thật lớn.

Phòng ở còn chưa xây xong, nơi này có không ít lều trại dùng để ở.

Là loại lều đơn giản màu trắng, mỗi lều để mấy cái giường tre đơn giản, có thể ở sáu bảy người.

Bối Noãn phát hiện, nơi này giống trường học, không phân theo đơn vị gia đình mà phân ký túc xá theo nam nữ.

Một lão bà chừng sáu bảy chục tuổi đang ngồi trong lều may vá, may quần áo trắng mà mọi người mặc.

Tóc bà đều bạc trắng, còn ở chung ký túc xá với mấy cô gái trẻ, cũng không biết chồng và con bà đang ở đâu.

Quy củ của bộ lạc này khá thần kỳ.

Bối Noãn vừa tới ký túc xá nữ bên này, để ba lô xuống, đã có không ít người đến chào hỏi.

Mọi người sôi nổi hành lễ.

Bối Noãn vội vàng đáp lễ từng người.

Người tới quá nhiều, tình huống phức tạp, đại não Bối Noãn hoạt động quá mức, bị nóng lên mà treo máy.

Bối Noãn từ bỏ: thôi, tùy tiện đi.

Cô trả lễ diệt thiên diệt địa, chém giết bốn phương, hiệu quả thật phi phàm.

Mỗi người được cô đáp lễ đều giống Giác Nữu, gương mặt vặn vẹo.

1

Trong lúc Bối Noãn vội vàng đáp lễ phóng ra cả đoàn hỏa nhiễm tới mọi người, Giác Nữu lại tới, còn mang theo mấy người Lục Hành Trì, nói rằng mọi người đều phải đi ra ngoài hỗ trợ làm việc.

Là hỗ trợ xây nhà.

Giác Nữu nguyên bản định đem Bối Noãn sang làm chung với đám phụ nữ, nhưng suy xét hôm nay là ngày đầu tiên cô tới, nên mềm lòng xuống, để Bối Noãn ở lại với đám Lục Hành Trì.

Họ được phân công dùng cưa để cưa đầu gỗ, xẻ mấy thanh gỗ dài theo đúng chiều dài để xây phòng.

Đám Lục Hành Trì làm thật mau, trong chốc lát mạt cưa bay lên đầy trời.

Căn bản không cần tới Bối Noãn.

Mọi người đều vội, Bối Noãn ngượng ngùng nhàn rỗi, xách cái cưa chạy tới chạy lui giả vờ bận rộ, kỳ thật chính là lười biếng không làm gì.

Giác Nữu nhìn nhìn, cảm thấy tất cả vận chuyển bình thường, rời đi.

Nhưng không lâu sau đã quay trở lại.

Anh ta nói với Lục Hành Trì: "Á Văn Thánh Nữ nói, anh không cần làm việc ở chỗ này, Thánh Nữ cho anh đi sang bên kia làm người hầu cho cô ấy."

Người hầu?

Giác Nữu giải thích: "Chính là mỗi ngày bưng trà đổ nước cho Thánh nữ, làm chuyện tạp dịch, khi Thánh nữ ra cửa thì phụ trách an toàn cho Thánh nữ."

Giác Nữu thoạt nhìn thật cao hứng, trong giọng nói còn mang đầy hâm mộ.

Giống như Lục đại Boss có thể có cơ hội bưng trà đổ nước làm chuyện linh tinh cho Thánh nữ là một vinh hạnh thật lớn lao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.