Trễ chút nữa là không kịp. Đỗ Nhược nghĩ thầm.
Kỳ thật đêm qua nên đi, nhưng mà Đỗ Nhược giãy giụa nửa ngày, không bỏ được.
Tuy rằng ở mạt thế trật tự tan vỡ, lại khó có được bên người mấy người bạn quá tốt, anh tham luyến sự ấm áp này.
Đã kéo cả ngày, không thể lại kéo. Hiện tại vô luận như thế nào, nhất định phải đi.
Ở lại đối với mọi người quá nguy hiểm, Đỗ Nhược trong lòng rõ ràng, một khi biến dị, với giao tình của mình và Lục Hành Trì, tuyệt đối sẽ không cho mình một cái đinh, đến lúc đó nhất định sẽ là một hồi hỗn loạn, nói không chừng còn làm người khác bị thương.
Chính mình lặng lẽ rời khỏi là tốt nhất.
Đáng tiếc không thể cáo biệt họ lần cuối cùng.
Đỗ Nhược nhìn xem chung quanh. Gió đêm mát lạnh, trên đường cây râm mát điểm xuyết ba con thây ma, anh chợt có một phen hứng thú khác.
Đỗ Nhược nghĩ thầm, hiện tại vẫn là người, không biến dị, nói không chừng sẽ bị thây ma ăn luôn.
Đỗ Nhược đi về phía trước vài bước, nghĩ thầm, ai sợ ai, nhìn xem là chúng bây răng tốt, hay là nắm đấm của tao cứng, đến đây đi!
Nhưng mà không "người" nào để ý đến anh.
Đại khái là trời quá tối, Đỗ Nhược rất giống thây ma, có lẽ thấy không rõ.
Đỗ Nhược đơn giản tiếp tục đi dọc theo đường lớn phía trước.
Từ sau mạt thế, Đỗ Nhược đã thật lâu không được thả lỏng ở bên ngoài như vậy, hương vị trong không khí mới mẻ dễ ngửi, Đỗ Nhược mãnh liệt hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-mau-o-mat-the/1033307/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.