Hoắc Nhận nghiêng đầu, nửa cười nửa không nhìn Bối Noãn, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời giống như vừa nhớ tới chuyện gì.
Hắn đứng lên rời khỏi bàn, đi tới hướng Bối Noãn.
Toàn thân Bối Noãn căng lên.
Hắn đi đến trước mặt Bối Noãn, ngừng một chút, ung dung thưởng thức bộ dáng toàn thân Bối Noãn xù lên như con nhím, sau đó vòng qua cô, đi tới mở cửa, gọi người.
Tóc vàng còn đang canh cửa, Hoắc Nhận thấp giọng giao phó gì đó với hắn.
Bối Noãn mơ hồ nghe hắn nói muốn đem cái gì đó treo lên, còn có thây ma linh tinh, đáng tiếc thanh âm quá nhỏ, nghe không rõ lắm.
Hoắc Nhận ra lệnh hơn nửa ngày, đóng cửa lại xoay người trở về, khi đi ngang qua Bối Noãn, hắn đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cánh tay cô.
"Lại đây với tôi, phải cho cô xem thứ này thật thú vị."
Bước chân hắn thật nhẹ nhàng, bừng bừng hứng thú mà túm Bối Noãn kéo đến ban công, hình như là thật muốn cho cô xem thứ gì đó rất hay ho.
Cái ban công này chính là chỗ ngày hôm qua hắn tùy tiện nổ súng giết người.
Từ trên đây nhìn xuống, trong viện không ít người, một tảng lớn đầu người qua lại, không nhìn kỹ thì không biết ai là ai.
Mọi người ăn không ngồi rồi, lại không thể đi ra ngoài viện, hiện giờ đều ở đây phơi nắng.
Hoắc Nhận đem Bối Noãn kéo đến lan can ban công, lúc cô đang hoài nghi hắn định ném cô từ lầu 4 xuống, Hoắc Nhận lại buông tay cô ra, chính hắn cũng thò đầu ra nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-mau-o-mat-the/1033303/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.