Chương trước
Chương sau
Lục Hành Trì chậm rãi để nỏ trong tay xuống đất.
Lập tức có một tên lưu manh đi tới thu nỏ đi.
Chu Thương bĩu môi nhìn Lục Hành Trì, kêu thủ hạ của hắn, "Trói hắn lại."
Lục Hành Trì vừa thấy là biết không dễ chọc, anh em hắn buồn bực: "Chu Thương, bắn hắn một phát chết cho rồi?"
Chu Thương hừ một tiếng, mặt có điểm vặn vẹo.
"Bắn là tiện nghi cho hắn. Tao muốn đem mấy con thây ma tới đây, nhìn chúng ăn hắn từng miếng từng miếng, làm hắn biết được cảm giác bị thây ma ăn là như thế nào."
Lục Hành Trì thần sắc bất động, trong lòng lại hiểu ra được.
Chu Thương cũng trọng sinh.
Hắn còn nhớ rõ lần trước bị ném vào đám thây ma, một lòng muốn báo thù.
Có người đem dây thừng lại trói Lục Hành Trì, Lục Hành Trì không nhúc nhích, mặc hắn bắt tay trói lại, trong lòng suy nghĩ: khi mình trọng sinh có được dị năng, vậy Chu Thương trọng sinh có thể cũng có dị năng hay không?
Tình huống không rõ, Lục Hành Trì quyết định tạm không hành động thiếu suy nghĩ.
Bối Noãn cũng an tĩnh như chim cút.
Nghe mấy người đó gọi người có súng là "Chu Thương", Bối Noãn liền nhớ ra hắn là ai.
Trong sách, Chu Thương này không chỉ cướp bóc còn chú ý tới Bối Noãn.
Bối Noãn tận lực tránh phía sau Lục Hành Trì, cúi đầu, cố gắng hạ thấp tồn tại của bản thân.
Nghe Chu Thương muốn đem Lục Hành Trì cho thây ma ăn, Bối Noãn nhịn không được trong lòng phun tào: đây là cái thứ pháo hôi gì?
Không giết Lục Hành Trì, một hai phải trước trói lại, sau đó tìm thây ma ăn anh ta?
Thân là pháo hôi, nhất định phải có ý thức của pháo hôi, nếu bắt được nam chủ thì trước tiên phải băm hắn một nhát hay bắn một phát cho chết tốt, cốt truyện mới có thể từ tay ngươi khống chế được!
Chu Thương vừa mới giết hai người, lại thành công bắt được Lục Hành Trì, hắn còn thực phấn khởi, căn bản không quá lưu ý Bối Noãn vừa yếu vừa nhỏ.
Không đề phòng từng người riêng biệt, Chu Thương kêu người áp bọn họ đến một góc.
Chính hắn vội vàng làm chuyện khác.
Từ khi vào siêu thị, là thanh niên trai tráng, có mệt mỏi cũng chỉ có thể ngồi trên sàn nhà trụi lủi.
Sàn nhà lại lạnh lại cứng, không thoải mái chút nào.
Chu Thương vừa rồi hạ quyết tâm, vừa cướp được súng, chuyện thứ nhất là tìm cho mình một chỗ thoải mái nhất, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm.
Nơi này không giường, cũng không có sô pha, Chu Thương cân nhắc một chút, gọi người đem tất cả chăn của mọi người gom lại một chỗ, chồng lên từng tầng từng tầng làm thành một cái nệm vừa to vừa dày.
Lại chỉ huy đem toàn bộ nệm trong siêu thị đến chồng lên.
Giữa khoảng trống trong siêu thị, một cái giường hoàng đế cứ như vậy được tạo thành.
"Có cái gì ăn ngon? Tất cả đều mang lên!"
Trong tay hắn có súng, đột nhiên la lên hét xuống, các huynh đệ của hắn đều có điểm sợ hãi, ôm đến một đống khoai sấy.
Chu Thương ngồi trên đống chăn, nhíu nhíu mày.
"Ăn bánh mì khô khốc một ngày, có canh hay không? Nóng hổi?"
Chu Thương vì trốn tránh Lục Hành Trì nên vẫn trốn rất xa, mấy người Lục Hành Trì thảo luận mở kho hàng và đi lầu 3 tìm khí than, hắn không biết được chút nào.
Tiểu huynh đệ của hắn nghĩ nghĩ, "Để tôi đi xem có nồi tự nhiệt hay không."
Trong chốc lát người này ôm hai thùng mì gói quay trở lại, "Kệ hàng để nồi tự nhiệt trống không, có thể là bị tranh mua. Nhưng thật ra có mì gói. Đáng tiếc không có nước ấm."
"Vậy còn thất thần làm gì?" Chu Thương vỗ vỗ súng lên đám chăn, "Đi tìm!"
Cuối cùng thật đúng là để cho bọn họ tìm ra.
Ở quầy phục vụ có cái bình giữ ấm không biết của ai, bên trong còn thừa hơn nửa ly nước ấm.
Tiểu huynh đệ nhanh nhanh lấy mì bỏ vào dâng lên cho Chu Thương.
Nước ấm để khá lâu mới miễn cưỡng làm mì hơi trương trương lên.
Ông vua Siêu thị không ngai ngồi trên tòa ngai bằng chăn, hưởng thụ phần mì chua cay độc nhất vô nhị toàn siêu thị.
Hơn nữa không phải mì khô, mà là mì nước!
Chu Thương cảm thấy mỹ mãn mà quét một vòng: mùi mì gói thơm cả mười dặm, toàn bộ siêu thị đều có thể ngửi được, các người xem, trong đám người kia, cô gái nhỏ đó không phải thèm đến muốn khóc hay sao?
Lại chuyển mắt tới trên người Lục Hành Trì: Lớn lên thật soái, nhìn thật cường mãnh, nhưng còn không phải bị ngồi dưới đất, không có mì gói ăn hay sao?
Lục Hành Trì bất động thanh sắc ngồi đó, Đỗ Nhược đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Hai người vừa đi, bọn họ mấy người thừa lúc Hình đội không chú ý đoạt súng đi, không nói tới hai lời đã giết Hình đội và giáo sư Tiết. Sau đó trói hai chúng tôi lại."
Bọn họ không giết bác sĩ Tô, còn tính thông minh. Ở mạt thế, ngốc mới đi giết bác sĩ.
"Lục Hành Trì, nhìn như là hướng tới cậu," Đỗ Nhược hỏi, "Cậu quen biết bọn họ?"
Lục Hành Trì lắc đầu.
Bối Noãn ngồi ở bên cạnh chân trong chân ngoài nghe chuyện.
Căn bản không ai nhớ tới phải trói Bối Noãn, cô ngoan ngoãn ngồi bên người Lục Hành Trì, trong đầu lại như đi vào cõi thần tiên.
Có Lục Hành Trì ở đây, cơ bản không cần lãng phí tế bào não vào đám người Chu Thương.
Mấu chốt là nhiệm vụ thánh mẫu chi hôn.
Nhiệm vụ đang đếm ngược, con số nhảy giảm xuống cũng làm thịt đau.
Một khi nhảy về số 0 mà chưa hoàn thành, giá trị thánh mẫu cũng thành 0, hai ngày nay coi như đi đứt.
Bối Noãn quay đầu nghiên cứu Giang Phỉ.
Giang Phỉ nhắm mắt lại, nửa dựa vào trên tường, sắc mặt còn tốt, thương thế giống như không bị nặng thêm.
Bối Noãn như đánh giá thịt heo mà đánh giá băng vải trên đầu Giang Phỉ. Cứ như vậy mà nhào tới mà hôn hay sao? Có đột ngột quá hay không?
Đang miên man suy nghĩ, một bóng người bỗng nhiên chặn ánh sáng.
Mì gói chi vương ăn xong mì gói, đi lại đây tiêu thực.
"Mày, đứng lên!" Chu Thương đá đá Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì một chút cũng không phản kháng, chậm rì rì đứng lên.
Đứng lên, anh liền cao hơn Chu Thương cả cái đầu, khí thế Chu Thương lập tức biến mất không còn.
Bị lùn hơn như vậy thật làm người bực bội, Chu Thương ngửa đầu, chém ra một quyền.
Lục Hành Trì hơi né đi một chút, nắm tay Chu Thương vẫn đụng tới bờ môi của anh, trên tay Chu Thương có mang nhẫn, khóe miệng Lục Hành Trì lập tức bị rách chảy máu.
Lục Hành Trì nhăn nhăn mày, há miệng muốn nói cái gì, lại không có thanh âm phát ra ngoài.
Đỗ Nhược đứng lên hô, "Anh......"
Đột nhiên Đỗ Nhược cũng bị mất thanh âm, hoàn toàn nói không ra lời.
Chu Thương phát ra một trận cười kiêu ngạo.
"Thế nào, các người đều không thể nói phải không? Tao nói cho tụi bây biết, hiện tại tao cũng không phải người bình thường, tao muốn người nào không nói được đều cmn phải câm miệng cho tao!"
Bối Noãn kinh ngạc nhìn hắn.
Tên lưu manh này thế mà cũng có dị năng?
Trách không được ngày đó Tiểu Tam nói: "Các người đều có không gian và dị năng".
Bối Noãn nhớ rất rõ ràng, trong truyện gốc căn bản không có dị năng gì, chỉ là một đám người thường ở mạt thế lăn lê bò lết.
Xem ra bản thí nghiệm Tiểu Tam thật đủ oai.
Hơn nữa dị năng của tên lưu manh này thật thần kỳ, đây còn không phải là cấm ngôn trưởng lão chuyên gia giết người sói hay sao! Phát động kỹ năng sẽ làm người chơi chỉ định không thể nói chuyện, coi như bị trở thành râu ria.
Lục Hành Trì nhìn xuống Chu Thương, khóe miệng chảy máu bỗng nhiên hơi hơi cong lên, lộ ra ý cười vui sướng.
Chu - cấm ngôn trưởng lão - Thương không thể hiểu được, không rõ Lục Hành Trì rốt cuộc đang cười cái gì.
Lục Hành Trì tươi cười làm hắn có điểm chột dạ, trong miệng ồn ào, "Mày chờ đó, chút nữa tao bắt mấy con thây ma lại đây ăn mày!" Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xoay người đi.
Bối Noãn lặng lẽ làm mặt quỷ với bóng lưng Chu Thương: "Không cho nói chuyện sao? Tôi sợ wá nha."
Lục Hành Trì nhịn không được mỉm cười một chút.
Anh một lần nữa ngồi xuống, Bối Noãn tới gần một chút, nhìn kỹ khóe miệng của anh: "Anh không sao chứ?"
"Không có việc gì." Lục Hành Trì đã có thể nói.
Cấm ngôn kết thúc.
Tay anh đang bị cột, Bối Noãn vói tay vào túi lấy ra miếng khăn giấy, định giúp anh lau máu trên khóe miệng.
Bàn tay giơ lên một nửa, dừng lại.
Bối Noãn đột nhiên ý thức được, đây, không, phải, là, bị, thương, sao?
Cho nên người có thể hôn đột nhiên biến thành hai!
"Làm sao vậy?" Lục Hành Trì hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì." Bối Noãn dùng khăn giấy nhẹ nhàng đè đè lên khóe miệng chảy máu.
"Mặt cô thật đỏ." Hàng mi dài buông xuống, ánh mắt dừng trên má Bối Noãn.
Hai người cách nhau thật gần, khoảng cách cũng chỉ mười mấy cm, đây thật là thời cơ trời đất tạo nên, bỏ lỡ thì không còn cơ hội tốt hơn.
Trong lòng Bối Noãn rối tinh rối mù.
Chỉ cần lúc này thò lại hôn hôn mặt anh ta, đọc ra câu kịch kia, cảm giác sẽ không kỳ quái bằng so với tùy tiện đi hôn Giang Phỉ.
Hoàn toàn có thể giải thích thành trong lúc nguy cấp mà bị hốt hoảng.
Lục Hành Trì nói không chừng sẽ cảm thấy cô là vì muốn tiếp tục đi theo anh ta mà làm ra vẻ, dù sao vừa rồi trên lầu hai người cũng đã ôm qua.
Bối Noãn hít thật sâu.
Động tác phải mau, tốc chiến tốc thắng.
Sẵn anh ta còn chưa phản ứng, chạm một chút rồi lùi lại, giá trị thánh mẫu trong tay sẽ được tăng gấp đôi.
Bối Noãn lấy khăn giấy, tay vẫn cứ ấn ấn khóe miệng anh, người nhanh chóng thò lại gần về phía gương mặt Lục Hành Trì.
Ngay lúc sắp đụng tới mặt Lục Hành Trì, anh chợt giật mình, nghi hoặc hỏi: "Cô làm cái..."
Bối Noãn vững chắc mà hôn lên môi anh.
Hai người môi áp môi.
Bối Noãn hoàn toàn dọa ngốc.
Trong đầu chỉ có một ý niệm ——
Môi đại Boss còn rất mềm.
Mũi Lục Hành Trì đụng phải mũi Bối Noãn, đôi mắt nhìn mắt Bối Noãn, ánh mắt cũng giống Bối Noãn, thật kinh ngạc.
Bối Noãn chựng lại vài giây, sau đó nhanh nhanh lùi lại.
Lục Hành Trì thế mà lại cùng tiến về phía trước.
Vị trí tương đối của hai người không biến đổi chút nào, chẳng qua tư thế Bối Noãn biến thành chống tay sau lưng, bộ dáng như muốn chạy trốn, mà Lục Hành Trì thì cúi người, đè ép xuống.
Khoảng cách gần như vậy, Bối Noãn thấy anh khép lại hàng lông mi thật dài.
Trên môi truyền đến xúc cảm áp lực đè nặng, Lục Hành Trì nhẹ nhàng nhấp môi Bối Noãn một chút.
Bối Noãn thật nhanh mà lùi lại càng nhiều, còn tốt, Lục Hành Trì không tiếp tục đuổi theo, chỉ mở to mắt nhìn Bối Noãn.
"Hai người như thế nào lại đột nhiên hôn nhau thế?" Đỗ Nhược hoàn toàn quên mất mình bị cột tay, bên cạnh còn có người đeo đao cầm súng, anh cười muốn điên lên, "Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy tai nạn như vậy!"
Bối Noãn rất muốn khóc.
Vấn đề mấu chốt là, ở tình huống cực độ xấu hổ này còn một câu kịch thật thẹn thùng chưa nói ra.
Hôn cũng hôn rồi, không nói câu kia lời kịch sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Coi như hôn miễn phí.
Bối Noãn khẽ cắn môi, giọng như mang nước mắt:
"Thật, thật khổ sở... Tôi... tình nguyện người bị thương chính là tôi."
Lời kịch này vừa làm ra vẻ, lại thật buồn nôn, Bối Noãn giãy giụa nói câu này xong, mặt nóng như lửa đốt, cực kỳ bi thương chỉ muốn tự sát ngay tại chỗ.
Mặc kệ Lục Hành Trì có phản ứng gì, Bối Noãn hô hô đứng lên.
"A! Cô kia! Đứng lên làm gì? Ngồi xuống!!"
Tên lâu la xách đao đang dứng dựa tường rống lên với Bối Noãn.
"Tôi muốn đi toilet! Đi toilet không được sao?!" Bối Noãn rống lên còn lớn tiếng hơn so với hắn.
Tên lâu la hoàn toàn không nghĩ tới thái độ này của Bối Noãn, tức khắc bị khí thế của cô trấn trụ.
Bối Noãn không để ý tới hắn, thịch thịch thịch sải bước thẳng đến toilet nữ.
Có tên lâu la định đi theo, Chu Thương ra dấu cho hắn, chính mình đi theo Bối Noãn.
Toilet rất lớn, dọc theo tường là một loạt gương và bồn rửa tay, mặt kia là cửa sổ nên tuy rằng không có điện cũng không tối chút nào.
Bối Noãn vừa vào cửa liền nhìn nhìn mình trong gương lớn.
Gương mặt đỏ bừng, nóng lên như trái cà chua chín.
Sao lại xui xẻo như thế, đột nhiên hôn lên môi anh ta? Đều là tại Lục Hành Trì. Nếu không phải anh ta đột nhiên động đậy lên, như thế nào sẽ hôn đến chỗ đó?
Mấu chốt là, đã hôn xong thì thôi đi, còn phải nói một câu vô sỉ đến như vậy.
Cả đời này Bối Noãn đều không nghĩ đi ra ngoài.
Hẳn là ở trong toilet đợi cho đến thiên hoang địa lão, mạt thế kết thúc, thế giới đại đồng.
Đứng nhìn gương một hồi lâu, Bối Noãn mới nhớ tới nhìn xem thanh nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thánh mẫu chi hôn (1/1),Tiểu Tam giữ lời hứa, giá trị thánh mẫu quả nhiên tăng gấp đôi.
Đây là niềm an ủi duy nhất của tai nạn này.
Bối Noãn đang xem thanh tiến độ, cửa toilet bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Mì gói chi vương xách theo súng lắc lư tiến vào.
Chu Thương trở tay đóng cửa lại, vẻ mặt dâm tà cười nhìn Bối Noãn, "Một người vào đây có sợ không? Để cho anh ở đây với em nha?"
Xem ra là ăn nhiều mì gói quá, ấm no thì sinh ra dâm dục.
Không nói một lời vô nghĩa với hắn, Bối Noãn xoay người, ba chân bốn cẳng bò lên trên bồn rửa tay.
Chu Thương nhìn tiểu cô nương lao lực mà bò lên trên, đứng cao cao trên bồn rửa tay, cảm thấy có điểm buồn cười.
Sau bồn rửa tay là gương, bò lên trên cũng không có đường lui, bất quá lại gia tăng tình thú. Bối Noãn đứng trên cao, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, mái tóc mềm mại rũ trước ngực, đôi mắt thanh triệt, khuôn mặt nhu mì, giống như phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh thiên sứ trắng ngần.
Những thứ càng tốt đẹp, càng làm người có dục vọng tàn phá hủy diệt.
Chu Thương liếm liếm môi, hắn cũng không sốt ruột, chậm rì rì đi đến trước bồn rửa tay, ngẩng đầu.
"Em leo lên trên đó để làm gì? Có cần anh ôm em xuống không?"
Bối Noãn thuần khiết vô tội chớp chớp mắt, vươn ra một đôi tay nhỏ trắng nõn.
Hai trăm bao gạo từ trên trời giáng xuống.
Bùm bùm.
Rầm rập.
Giống như xe tải lớn dỡ hàng, ầm ầm đổ xuống.
Chu Thương không thấy đâu, chỉ còn lại một núi bao gạo xếp thành một chồng trước bồn rửa tay.
Bối Noãn cẩn thận động động chân, chuẩn bị dẫm lên bao gạo đi xuống, cửa lại mở.
Lục Hành Trì tay nắm đao hàn quang lấp lánh, ánh mắt lạnh lẽo, một thân đầy sát khí đứng ở cửa.
Anh nhìn thấy Bối Noãn đứng trên bồn rửa tay cùng bao gạo chất thành núi, ngẩn ra một chút, môi nở nụ cười giống như hàn băng từ từ tan rã.
Anh đi tới, tự nhiên vươn tay ôm lấy Bối Noãn, nhẹ nhàng một nhấc đem cô từ trên bồn rửa tay xuống đất.
"Xem ra không cần tới tôi?" Anh nói.
Bối Noãn ấn lên bờ vai anh nhảy xuống mặt đất, ừ một tiếng, đi quanh núi gạo dạo một vòng.
Có Chu Thương trộn lẫn vào, đối mặt với Lục Hành Trì không còn xấu hổ như vừa rồi nữa.
Gạo thật quý, Bối Noãn từng bao từng bao thu vào trong không gian.
Thu đến mấy bao cuối, Chu Thương cuối cùng lộ ra, cư nhiên hắn vẫn còn sống, động động run rẩy.
Bối Noãn nghĩ thầm: cấm ngôn trưởng lão như ngươi lại yếu nhược như vậy mà cũng dám tùy tiện khoe khoang? Không đánh ngươi thì đáng ai!
Bối Noãn nghiêng đầu nghiên cứu một chút.
"Lục Hành Trì, anh xem anh ta thật đáng thương." Đầy mặt Bối Noãn đều là rõ ràng đồng tình.
Lục Hành Trì: "......"
Lời này giống như người đè gạo không phải là cô ấy.
Bối Noãn liếc liếc nhìn thanh tiến độ, giá trị thánh mẫu chậm rì rì tăng lên.
Súng trong tay Chu Thương vừa mới bị đè đã văng ra phía bên kia toilet, Lục Hành Trì đi đến nhặt súng lên.
Bối Noãn khom lưng thu mấy bao gạo cuối cùng, thấp giọng thì thầm, "Phân lượng thì đủ rồi, đáng tiếc độ cao không đủ, hơn nữa từng bao rơi xuống chứ không phải một khối nên không đè bẹp được."
Lục Hành Trì cách đó khá xa có lẽ không nghe thấy, nhưng Chu Thương nằm trên mặt đất lại nghe thật rành mạch.
Không có đè bẹp?
Chu Thương không tự chủ được mà run run một chút, hoảng sợ nhìn Bối Noãn.
Khuôn mặt nhỏ thuần khiết, thanh âm ngọt lịm, trong giọng nói lại toàn là chân thành tiếc nuối.
Chu Thương bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ giống như thiên sứ này kỳ thật càng đáng sợ hơn so với người đàn ông xách theo nỏ ở đằng kia.
"Hắn còn chưa có chết? Thật vừa vặn!" Lục Hành Trì nhặt súng lên, xách Chu Thương kéo ra khỏi toilet.
Bối Noãn phát hiện bên ngoài đã được dọn dẹp sạch.
Đám lâu la của Chu Thương toàn đồ bỏ, chỉ cần một đao là giải quyết, nhìn thấy chính là thủ pháp Lục Hành Trì được miêu tả trong sách, sạch sẽ lưu loát.
Bác sĩ Tô cùng Đỗ Nhược trấn an đám người đang kinh hãi.
Lục Hành Trì giống như kéo bao tải kéo Chu Thương đi ra ngoài.
Bối Noãn biết anh muốn đi làm gì, là một thánh mẫu mềm lòng thiện lương, cô cũng không muốn đi theo anh.
Cô đi đến gần đám người, từ trong túi như ảo thuật gia mà móc ra một đống kẹo và chocolate, phân cho mấy bạn nhỏ bị dọa khóc.
Lục Hành Trì kéo Chu Thương ra khỏi siêu thị, đi lên lầu 3, tiếp tục đi dọc theo đường cứu hỏa đi lên phía trên.
Đường lên mái nhà bị khóa, nhưng loại khóa cửa kim loại này đối với Lục Hành Trì dễ như một bữa ăn sáng, một nháy mắt là đã mở ra.
Trên sân thượng không khí tươi mát, trời đã chạng vạng, ánh nắng chiều vàng hơi nhiễm hồng chiếu khắp nhân gian, thật lộng lẫy.
Cảnh thật đẹp, Chu Thương lại run rẩy cả người.
Lục Hành Trì xách Chu Thương đến ven mái nhà, rũ mắt nhìn mặt hắn.
"Trọng sinh?" Lục Hành Trì không chút để ý hỏi.
Chu Thương bị Lục Hành Trì nói đến chuyện trọng sinh, trong mắt đầy hoảng sợ.
Lục Hành Trì nhàn nhạt nói: "Trọng sinh có ích lợi gì? Trọng sinh phế vật vẫn là phế vật."
Sau đó Lục Hành Trì phát hiện, Chu Thương lại cấm ngôn mình.
Lục Hành Trì nghĩ thầm, nếu Bối Noãn ở chỗ này, nói không chừng lại sẽ nói: Không cho nói chuyện a? Ta sợ wá a.
Nhịn không được cong cong môi, tùy tay đẩy, đẩy Chu Thương xuống lầu.
Ngã xuống ba tầng lầu, cũng không biết hắn ta có chết hay không, vô luận như thế nào, thây ma đang tản bộ bên dưới thấy có cái gì rơi xuống, tiến lên vây quanh.
Khi Lục Hành Trì một người xuống dưới, mọi người đang dọn dẹp lầu hai, mọi thứ cũng đã sắp trở lại như bình thường.
Lục Hành Trì tìm được Bối Noãn, mang cô đi tìm bác sĩ Tô.
Chuyện thứ nhất, là đem súng trong tay giao cho anh.
Bác sĩ Tô cười, "Tôi là bác sĩ sẽ không dùng súng, cây súng này anh giữ lại càng thích hợp."
Lục Hành Trì ấn khẩu súng vào trong tay bác sĩ Tô, "Học thì sẽ biết, anh lưu lại đi. Chúng tôi sáng mai sẽ đi rồi."
Súng có ý nghĩa là quyền lãnh đạo, nếu Lục Hành Trì phải đi, bác sĩ Tô không cự tuyệt nữa.
"Tôi còn một việc muốn nhờ anh." Lục Hành Trì đẩy Bối Noãn về phía trước.
Bối Noãn biết, Lục sứ quân đây là muốn gởi gắm.
"Đây là bạn gái của tôi, tôi muốn cô ấy tạm thời lưu lại nơi này."
Anh ta nói... đây là ai?
Bạn gái??
Bối Noãn khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Hành Trì dưới ánh mắt khiếp sợ của Bối Noãn, mặt không đổi sắc, "Tôi hiện tại có việc phải đi làm, mang theo cô ấy thật không thuận tiện, tôi muốn để cô ấy lại đây, một thời gian sau sẽ quay lại đón."
Bác sĩ Tô thản nhiên gật đầu, "Không thành vấn đề, anh yên tâm."
Mãi cho đến khi ăn cơm chiều, Bối Noãn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Anh ta điên rồi phải không? Nói tôi là em gái không được sao, cái gì mà bạn gái?" Bối Noãn thừa dịp Lục Hành Trì không ở đó, thấp giọng oán giận với hai người Đỗ Nhược.
Giang Phỉ cười cười, không nói chuyện.
Đỗ Nhược vuốt cằm, trả lời không đâu vào đâu: "Bác sĩ Tô chắc chưa kết hôn? Hẳn là không có, nếu không người phụ trách như vậy sẽ không một mình ở lại chỗ này."
Cơm chiều ăn rất khá.
Chuyện Chu Thương đã được giải quyết, mọi người đều thở ra nhẹ nhõm, vì có thêm vật tư từ kho hàng và kho lạnh, bác sĩ Tô quyết định buổi tối ăn ngon một chút.
Kho lạnh có chút thịt không thể giữ lâu, phải lấy ra ăn.
Trong nhóm người này có đầu bếp, mang theo vài người lên lầu 3 đi nấu cơm, nấu món giò heo Đông Pha và gà hầm, chia ra từng phần cho mọi người.
Lúc này mới thật là mùi hương bay xa mười dặm.
Bác sĩ Tô cân nhắc: "Hiện tại điện không còn, kho lạnh còn nhiều thịt như vậy, không biết có thể giữ được bao lâu."
Bối Noãn đang ăn giò, miệng đầy thức ăn, hàm hàm hồ hồ, "Chà, Đỗ Nhược a......"
Trong vấn đề đồ ăn, Đỗ Nhược tuyệt đối là tri kỷ, anh nói giúp cô: "Cô ấy nói đúng, có thể làm chà bông, thịt khô, ngoài ra còn có thể làm khô gà lạp xưởng gì đó, ăn siêu ngon."
Bác sĩ Tô gật đầu, "Đúng vậy, siêu thị muối và gia vị cũng có đủ, chúng ta có thể đem thịt đều sấy lên, để lên trên mái nhà hong gió."
"Không sai," Đầu bếp bên cạnh nói, "Kỳ thật lùi lại ba bốn mươi năm, nhà ai có tủ lạnh? Lại nói, trước đây vài ngàn năm, điện còn không có, không phải ai cũng làm được tốt hay sao?"
Bối Noãn nói: "Hủy đi cũng nhiều......"
Bác sĩ Tô lúc này nghe hiểu: "Đúng vậy, nhiều đồ ăn mới mẻ như vậy cũng có thể trữ, nếu cứu viện không đến ngay được, chúng ta cũng có thể căng được một thời gian dài."
Bối Noãn nghĩ thầm, tác giả quyển "Mạt thế bão táp" này đúng là tiêu chuẩn bão táp, cứu viện khẳng định tới không được, các người nên dựa vào chính mình đi.
"Thịt thì có, đáng tiếc là gạo không nhiều lắm." Có người nói.
Bối Noãn theo bản năng nhìn lướt qua đám gạo trong không gian, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy chân mày xinh đẹp của Lục Hành Trì hơi hơi ép xuống, trong ánh mắt tất cả đều là uy hiếp.
Anh sợ cô một khi cao hứng sẽ đem quyên ra toàn bộ gạo.
Bối Noãn ngoan ngoãn không nói chuyện, cắn miếng giò cuối cùng.
Trong lòng lại tính toán, nếu quyên ra thì giá trị thánh mẫu sẽ tăng được bao nhiêu?
Bối Noãn ăn xong thịt trong chén, nhìn trái nhìn phải.
Đỗ Nhược cầm chén cơm, dĩa giấy trước mặt còn một miếng giò hoàn mỹ, nạc mỡ đan xen, một tầng da hồng bao bên ngoài, thập phần đáng yêu.
Bối Noãn vươn đũa ra, vèo một cái mà kẹp đi.
Đỗ Nhược: "......"
"Anh không thể rộng lượng một chút sao?" Bối Noãn hoả tốc cướp lời.
Tiếng động thánh mẫu - nhiệm vụ "Rộng lượng" rốt cuộc nhảy thành (4/5).
"Tôi không có rộng lượng sao?" Đỗ Nhược buồn bực, "Cô muốn ăn thì cho cô đó."
Trước mặt Bối Noãn bỗng nhiên nhiều ra một cái đĩa, trên là hai miếng giò heo Đông Pha xinh đẹp cộng thêm một cái đùi gà phì nộn.
"Tôi chưa chạm qua." Lục Hành Trì đẩy đĩa cho Bối Noãn, nhàn nhạt nói.
Đại Boss như thế nào lại đột nhiên tốt như vậy?
Bối Noãn nghĩ thầm: Chẳng lẽ hôm nay hôn một cái lại xoát được hảo cảm to lớn từ Boss?
Xoát nhiều cũng vô dụng, đại Boss kiên quyết không chịu mang cô đi.
Bối Noãn thở dài, kẹp lên miếng giò, trộm liếc nhìn Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì một chút biểu tình cũng không có, đoan trang mà ngồi ăn, nhìn thật sự văn nhã, giống như nơi này không phải siêu thị, là nhà hàng 3 sao Michelin.
Bối Noãn cẩn thận nghiên cứu một lần biểu tình bất động như núi của anh, cảm thấy giá trị hảo cảm cũng không tăng.
Chẳng qua là anh ta đang đồng tình với đứa nhỏ đáng thương ngày mai bị anh ta vô tình vứt bỏ.
Trời tối thật nhanh, nến và pin đều có hạn không thể lãng phí, mọi người như gà chuẩn bị ngủ thật sớm.
Bối Noãn được phân một cái chăn mỏng, cô bọc mình lại, nằm trên mặt đất.
Ban đầu còn có người nhỏ giọng nói chuyện, dần dần bốn phía an tĩnh lại, một lát sau đã có người bắt đầu ngáy.
Bối Noãn chưa bây giờ ngủ chung với nhiều người như vậy, lại là ở trên mặt đất trong siêu thị, nếu không phải bên ngoài tang thi tàn sát bừa bãi, kỳ thật cũng rất lạ lẫm.
Bối Noãn ngủ không được, nhắm mắt lại sửa sang đồ vật trong không gian, bỗng nhiên phát hiện có người nằm xuống sát mình.
Cô mở to mắt, trong bóng đêm mơ hồ nhìn đến bên mình nhiều ra thêm một người, Bối Noãn vừa muốn kêu ra tiếng, người nọ liền dùng bàn tay to che lại miệng cô.
"Là tôi."
Là thanh âm Lục Hành Trì.
Những lời này cũng không trấn an được Bối Noãn, ngược lại làm cô toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên.
Hơn nửa đêm, nơi nơi đều đen thui, anh ta nằm lại đây làm gì?
Bối Noãn trong lòng có điểm hối hận.
Ban ngày thật sự không nên lại ôm lại hôn mà trêu chọc anh ta.
Anh ta không thể so với Chu Thương, không thể dùng bao gạo mà đè chết. Đè chết nam chủ, ai tới xem cô diễn vai thánh mẫu? Làm thế nào để tăng giá trị thánh mẫu đây?
Bối Noãn rõ ràng căng thẳng.
Lục Hành Trì trong lòng có điểm buồn cười.
Ban ngày cô ấy chủ động tiến đến, còn hôn một cái —— tuy rằng thoạt nhìn là hôn lên mặt một chút, không cẩn thận đụng tới miệng, nhưng sau khi hôn xong, nói một câu ái muội như thế, nói xong thì mặt đầy xấu hổ và giận dữ như muốn chết, thấy thế nào cũng đều không phải là thật sự thích mình.
Chẳng lẽ cô ấy chiêu hàng không thành, tính toán sắc dụ?
Lục Hành Trì cũng không biết mình nghĩ như thế nào, đêm nay nằm một lát trong bóng đêm, vô luận như thế nào đều áp chế không được nghĩ tới tới ý niệm đi tìm cô ấy.
Có lẽ là ngày mai phải đi, muốn lại đùa với cô ấy một lần.
Quả nhiên, cô ấy thật sự bị dọa tới, giống như con mèo cong cứng người lên.
Lục Hành Trì nhẹ nhàng cười một chút, buông Bối Noãn ra.
"Lấy mấy bao bánh nén khô cho tôi, còn có băng đinh dài và mấy bình nước." Anh nói bên tai Bối Noãn.
Nguyên lai là tới lấy vật tư, Bối Noãn thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Bối Noãn từ trong không gian lấy đồ ra đưa cho Lục Hành Trì.
Ban ngày bác sĩ Tô đã trả lại nỏ và ba lô, Lục Hành Trì tiếp nhận đồ, cất vào trong túi.
Bối Noãn nhẹ nhàng hỏi: "Còn muốn cái gì? Tôi lấy ra phóng lên xe anh, ngày mai anh có thể trực tiếp mang đi."
"Những thứ khác đều không cần, chính cô giữ lại đi."
Cho nên anh ta chỉ cần mấy bao bánh quy, mấy bình nước, còn đồ vật trong không gian tất cả đều để lại cho cô?
Những thứ mua sắm ở Ninh Thành, dược phẩm, đồ ăn, đồ dùng dã ngoại sinh tồn, còn có tiền mặt khẩn cấp cùng vàng bạc, tất cả đều cho cô?
Bối Noãn có điểm cảm động.
"Tôi ở bên ngoài còn có rất nhiều cơ hội có thể tìm được vật tư, cô lưu lại đây chỉ có đám đồ vật trong không gian này," Lục Hành Trì dặn dò, "Đừng tưởng rằng như vậy là rất nhiều. Về sau sẽ rất khó tìm được, chính mình lưu lại cho tốt, đừng dễ dàng đem tặng người khác."
Ngữ điều anh thật nghiêm túc, hoàn toàn vì tốt cho cô.
Bối Noãn nhìn Lục Hành Trì, anh nằm nghiêng, mặt hướng tới cô, trong bóng đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng bả vai rộng lớn, không thấy được mặt anh.
Anh tiếp tục nói: "Sáng sớm mai, tôi tìm cơ hội cùng cô đi tới bãi đậu xe ngầm, để cô thả xe việt dã ra."
"Được." Bối Noãn đáp ứng, "Ít nhất để cho anh thêm cái túi ngủ đi? Dạo này buổi tối quá lạnh, ngày mai tôi để lên xe cho anh."
Lục Hành Trì ừ một tiếng đáp ứng, cuối cùng công đạo, "Nói túm lại, chính cô cẩn thận."Anh đứng dậy đi khỏi.
Bối Noãn càng ngủ không được.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hành Trì quả nhiên mang Bối Noãn đi gara ngầm, phóng xe việt dã ra ngoài.
Lúc ăn sáng, Đỗ Nhược và Giang Phỉ đột nhiên sửa miệng, nói muốn đi cùng với Lục Hành Trì.
Đỗ Nhược nói: "Bối Noãn ở lại nơi này tạm thời còn tính an toàn, tôi phải đi theo cậu, chờ cậu tìm được địa phương an ổn, phải liên tục đốc thúc cậu trở về đón cô ấy."
Giang Phỉ đã đạt thành hiệp nghị với Lục Hành Trì, anh đi theo, Lục Hành Trì phải trước đi đến Thủy Thành giúp anh tìm một người.
Bối Noãn biết Giang Phỉ muốn đi tìm ai, trong sách có viết, là con trai của bạn tù.
Ngày đó khi thây ma bùng nổ, toàn bộ ngục giam đều rối loạn lên, mấy người thật vất vả mới chạy ra được, trong đó có một người bạn tù thật nghĩa khí cản ở phía sau dùm cho mọi người, bị thây ma cắn.
Người bạn tù đó mỗi ngày đều nhắc tới con trai mình, học đại học ở Thủy Thành.
Trước khi mất đi ý chí, anh ta còn kéo tay Giang Phỉ, nỗ lực nói ra tên của con mình, cho nên Giang Phỉ muốn đi Thủy Thành một lần.
Ba người đàn ông ăn cơm sáng xong liền chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, Đỗ Nhược vươn tay ra với Bối Noãn, "Chúng tôi đều phải đi, không ôm một chút sao?"
"Ôm cái gì mà ôm!" Bối Noãn quả quyết cự tuyệt.
Đôi mắt Bối Noãn vẫn luôn dừng trên mặt Lục Hành Trì, cắn cắn môi dưới, biểu tình giống như con thú nhỏ sắp bị người vứt bỏ.
Lục Hành Trì vẫn luôn khí định thần nhàn, hoàn toàn không dao động.
Đỗ Nhược nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, "Hai ngươi nhìn chằm chằm nhau không nói lời nào, không phải là lại muốn hôn đi? Không thể nào?"
Trực tiếp túm Lục Hành Trì đi.
Bọn họ đi đến gara ngầm lấy xe, Bối Noãn không đưa bọn họ nữa, đứng xa xa mà nhìn họ đi xuống lầu.
Bác sĩ Tô cùng đám người Lục Hành Trì đi xuống gara.
"Các người thật không tính toán lưu lại? Muốn đi đâu?" Bác sĩ Tô hỏi.
"Trước qua sông, đi đại học Thủy Thành phía tây," Lục Hành Trì chỉ chỉ Giang Phỉ, "Đi giúp anh ta tìm người."
"Thủy Thành à?" Bác sĩ Tô nghĩ nghĩ, "Lúc internet còn chưa đứt có nghe nói đến, vì không để virus truyền qua bên kia mà họ tự phá tất cả các cây cầu, các người có khả năng không qua được."
Đỗ Nhược chen vào nói, "Xe đến trước núi ắt có đường, chỉ có thể đi một bước tính một bước."
Bác sĩ Tô giống như có không ít lời muốn nói với Lục Hành Trì, trên đường xuống lầu lại tham khảo với Lục Hành Trì kế hoạch phát triển chỗ này.
Muốn gia cố vài chỗ cửa, chọn người ra làm đội bảo vệ cùng tìm tòi vật tư, còn phải vì sau này nước tắt khí than hết mà chuẩn bị đủ thứ.
Mấy người chậm rãi đi đến bãi đậu xe, Lục Hành Trì làm bộ tìm một vòng, chọn một chiếc xe việt dã cửa mở rộng, giống như bị người vứt bỏ vội vàng.
Lục Hành Trì trước đi ra ngoài tiêu diệt hết đám thây ma rồi mới cáo biệt với bác sĩ Tô, lái xe đi.
Ba người đàn ông ngồi trên xe, cửa sổ mở làm gió sáng thổi hô hô vào trong xe, không ai nói lời nào.
Xe việt dã dần dần rời khỏi phạm vi Giang Thành.
"Vẫn luôn cong người bên trong như vậy, không cảm thấy khó chịu hay sao?" Lục Hành Trì bỗng nhiên mở miệng.
Đỗ Nhược: "......"
Giang Phỉ: "......"
Cuối cùng ở chỗ ngồi phía sau, nơi Bối Noãn ném lại túi ngủ cho Lục Hành Trì, túi ngủ giống như con sâu vặn vẹo, bò lên.
Bối Noãn đầu tóc rối bù chui ra từ bên trong.
"Anh biết tôi ở chỗ này thì nói sớm đi, tôi thật sắp nghẹn chết."
Bối Noãn leo ra khỏi đám túi ngủ, hướng mặt đến chỗ cửa sổ mãnh liệt hít thở không khí mới mẻ.
Lục Hành Trì đánh đánh tay lái, ghé vào ven đường, dừng xe.
Không thể nào? Bối Noãn quả thực tuyệt vọng, đã lái xe đi xa như vậy, anh ta vẫn không chịu mang theo cô đi?
Lục Hành Trì thò người ra mở cửa xe, bất quá là bên ghế phụ.
"Lại đây." Anh nói.
Bối Noãn ngoan ngoãn chui ra khỏi đám túi ngủ, xuống xe bò lên trên ghế phụ.
"Ba người các người là chủ ý của ai?" Lục Hành Trì bắt đầu thẩm tra.
Bối Noãn yên lặng mà giơ lên tay.
Đỗ Nhược tò mò, "Lục Hành Trì, cậu làm sao thấy được? Túi ngủ to như vậy, cô ấy lại nhỏ xíu, tôi cảm thấy cô ấy trốn thật tốt mà!"
"Chủ yếu là các người kỹ thuật diễn quá kém," Lục Hành Trì không chút khách khí mà nói, "Chỉ có Bối Noãn hơi được một chút. Bác sĩ Tô cùng các người cũng là thông đồng với nhau?"
Bối Noãn chột dạ gật đầu.
Nói động bác sĩ Tô hỗ trợ thật dễ dàng, chỉ cần làm bộ luyến tiếc bạn trai, một hai phải đi theo là được.
Nhờ bác sĩ Tô bám trụ Lục Hành Trì, tranh thủ thời gian, Bối Noãn chạy dọc theo đường phòng cháy xuống chui vào trong xe, núp trong túi ngủ, thời gian vừa vặn tốt.
"Đi theo tôi điều thứ nhất là gì?" Lục Hành Trì hỏi Bối Noãn.
"Muốn đi theo anh thì phải nghe anh chỉ huy, bất luận chuyện gì cũng không được chính mình loạn quyết định."
Bối Noãn đáp thật sự lưu loát, sau đó giảo biện.
"Nhưng mà anh không cho tôi đi theo, cho nên lúc ấy xem như tạm thời mất đi hiệu lực, đúng không?"
Lục Hành Trì: "......"
Bối Noãn nhỏ giọng nói, "Tôi chính là vì đi theo các người mà thôi, cũng không tính là phạm vào sai lầm gì lớn đi? Anh liền không thể...... rộng lượng một chút sao?"
Tiếng động thánh mẫu rộng lượng nhiệm vụ (5/5).
Nhìn giá trị thánh mẫu tăng gấp đôi, Bối Noãn bất động thanh sắc, trong lòng yên lặng mà yeah một tiếng.
Nhưng mặt ngoài vẫn cẩn thận nhìn Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì không nói nữa, khởi động xe.
Anh cư nhiên không quay đầu, tiếp tục lái xe đi phía trước.
Cho nên đây là ý tứ có thể mang theo cô sao? Không tính toán lại đưa cô trở về?
"Giang Thành xác thật không quá lý tưởng," Lục Hành Trì rốt cuộc mở miệng, "Nhìn xem phía trước còn có chỗ nào càng tốt hơn, lại để cô ở lại."
Bối Noãn thở phào. Vô luận như thế nào, xem như tạm thời tránh được một kiếp.
Bối Noãn trộm ngó anh một cái, phát hiện anh kỳ thật giống như không tức giận, xem biểu tình, còn có vẻ rất vui sướng.
"Anh từ từ," Bối Noãn vội vàng nói, luống cuống tay chân móc ra di động.
Lục Hành Trì không rõ cô muốn làm gì, lại dừng lại xe, nghiêng đầu nhìn Bối Noãn.
"Tôi còn làm một chuyện, tôi nói với bác sĩ Tô sẽ đưa cho họ một lễ vật thần bí, họ lúc này hẳn là đã phát hiện."
Bối Noãn thành thật công đạo.
"Tôi để lại hết đám gạo đó, ở phía sau kệ hàng, một đống lớn đủ để họ ăn được mấy năm. Dù sao tôi đi theo anh tạm thời cũng không cần đến, đúng hay không?"
Bối Noãn giơ di động lên.
Trên màn hình di động là bức ảnh, chụp chính là sau kệ để hàng xếp thành một tòa núi lớn các bao gạo, trước màn ảnh còn lộ ra nửa gương mặt nhỏ của Bối Noãn.
Lục Hành Trì có điểm vô ngữ, "Cô để lại thì để, còn muốn chụp ảnh để làm gì?"
Bối Noãn thản nhiên đáp: "Tôi sợ anh không tin."
Bối Noãn thoải mái mà dựa lên lưng ghế, gọi ra thanh tiến độ giá trị thánh mẫu.
Quả nhiên, khi để gạo lại giá trị thánh mẫu không tăng, để nam chủ biết được chuyện này, giá trị thánh mẫu mới tăng lên được.
Bối Noãn mới cố ý chụp bức ảnh cho anh xem.
Hơn nữa Bối Noãn đã sớm nghĩ kỹ, nhất định phải trước đem tiếng động thánh mẫu - nhiệm vụ "Rộng lượng" hoàn thành, sau đó mới cho anh xem ảnh chụp.
Có hoàn thành - nhiệm vụ "Rộng lượng", khen thưởng gấp đôi, giá trị thánh mẫu màu xanh mới mãnh liệt tăng lên một đoạn thật lớn, nhiều đến chưa từng có từ trước đến giờ.
Bối Noãn rạo rực ôm thanh giá trị thánh mẫu mà vui vẻ, trong lúc đó ở siêu thị Giang Thành kia, có người phát hiện được gạo chồng chất ở phía sau kệ để hàng, gọi bác sĩ Tô tới.
Một bao lại một bao gạo xếp thành một tòa núi nhỏ.
Tất cả mọi người lại đây vây xem, mỗi người đều thực hưng phấn.
"Như thế nào lại có nhiều gạo như vậy? Này có bao nhiêu?"
"Có lẽ vài trăm bao?"
"Thật tốt, đủ chúng ta ăn được thời gian dài!"
"Đây là ai để ra nhiều gạo như vậy? Ngày hôm qua còn không có."
Bác sĩ Tô khẽ cười một chút.
Anh biết là ai.
Ngày hôm qua Bối Noãn có nói qua, ở sau kệ để hàng có để lại lễ vật thần bí, kêu anh sau khi cô đi thì tới xem. Bác sĩ Tô còn bận chuyện khác chưa kịp đến đây.
Không biết cô ấy đem từ đâu ra nhiều gạo như vậy.
Bác sĩ Tô trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ kia.
Ánh mắt sạch sẽ, thuần khiết, ở mạt thế hỗn loạn mà không hề có hy vọng này, giống như một đạo ánh sáng ấm áp xuyên thấu hắc ám, an ủi nhân tâm.
"Có lẽ là thiên sứ." Cũng không tin tưởng kỳ tích, bác sĩ Tô nói.
Anh xoay người đi tìm người kỹ sư đường hầm ngầm kia.
"Chúng ta thương lượng một chút chuyện đào thông đường hầm. Tôi cảm thấy vận mệnh chú định có một lực lượng giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ sống sót."
Lục Hành Trì một đường lái xe, lúc đến bờ sông, bên ngoài tí tách tí tách mưa rơi nho nhỏ.
Mùa xuân mưa phùn rơi trên mặt đất, kích khởi bùn đất mới mẻ ướt át, đề cao tinh thần thức tỉnh trí não.
Đây vốn là hương vị tượng trưng cho hy vọng, dự triệu một năm mùa màng thu hoạch thật tốt, đáng tiếc đồng ruộng ngoài cửa xe năm nay chú định sẽ hoang vu, không còn ai trồng trọt nữa.
Sông lớn ở ngay trước mắt, đường lại bị cắt đứt.
Giống như bác sĩ Tô nói, cầu bắt ngang sông hoàn toàn sụp xuống, hơn phân nửa chìm vào nước sông cuồn cuộn.
Lục Hành Trì lái xe đi dọc theo ven sông, đi qua liên tiếp ba bốn cây cầu, tất cả đều bị phá hủy.
Bối Noãn nghĩ nghĩ tình tiết đoạn này, kiến nghị: "Có sông liền có thuyền, chúng ta tìm xem phụ cận có bến tàu hay không?"
Ở trong truyện gốc, Lục Hành Trì bọn họ ở một chỗ bến tàu ở bờ sông tìm được một người lái thuyền.
Giữa loạn thế vẫn cứ có người vội vàng kiếm tiền, thu giá trên trời đem người qua sông.
Trong sách, Lục Hành Trì bọn họ rời đi siêu thị Giang Thành liền lập tức tới bờ sông mới gặp được thuyền, hiện tại lại bởi vì tiến vào siêu thị "đi dạo", đụng phải Chu Thương giết người, ở lại thêm một đêm, đến bờ sông thời gian so với trong sách là chậm hơn một ngày.
Chậm một ngày, không biết còn có thể tìm được thuyền kia hay không, Bối Noãn trong lòng cũng không biết.
Cách đó không xa có một bến tàu, nhưng lại không có con thuyền nào.
Lục Hành Trì dừng xe ở một bên.
Đỗ Nhược thọc thọc anh, thấp giọng nói thầm một câu.
Lục Hành Trì quay đầu hỏi Giang Phỉ: "Cậu muốn đi sao?"
Giang Phỉ thoạt nhìn khá hơn nhiều, chính mình ngồi dậy, "Đi, buổi sáng nước uống nhiều."
Nơi này không có toilet, bọn họ muốn ra chỗ cỏ hoang giải quyết.
Bối Noãn không nghĩ đi, Lục Hành Trì giao chìa khóa xe cho cô, "Khóa kỹ cửa xe, ai tới cũng không mở."
Giống như thỏ mẹ rời nhà dặn dò tiểu bạch thỏ.
Bối Noãn ngoan ngoãn gật gật đầu, "Biết, 'mẹ còn chưa trở về, ai tới cũng không mở'."
Lục Hành Trì mỉm cười một chút, xách theo nỏ xuống xe.
Mưa đã tạnh, bọn họ đi khá xa, thân ảnh dần dần biến mất trong đám cỏ ướt dầm dề, có lẽ là sợ Bối Noãn thấy.
Bối Noãn chán đến chết mà nhìn nơi nơi, bỗng nhiên phát hiện trên mặt sông xa xa một điểm nhỏ đang tiến tới.
Dần dần gần lại, thế nhưng thật là một con thuyền.
Thuyền không quá lớn, có cái lá sắt che nắng, trên đỉnh cắm lá cờ, đuôi thuyền có gắn môtơ.
Giống như đúc con thuyền đen miêu tả trong sách.
Nhưng mà con thuyền đi ngang qua bến tàu, không có ý dừng lại.
Bối Noãn vội vàng mở cửa sổ xe, kêu lên với đám cỏ hoang bên kia: "Lục Hành Trì, có thuyền! Thuyền tới!!"
Bên kia một chút động tĩnh cũng không có.
Bối Noãn lại ló đầu ra, liều mạng phất tay với con thuyền đi ngang qua bến tàu: "Này! Anh chờ một chút! Từ từ! Chúng tôi!"
Khoảng cách quá xa, người trên thuyền có lẽ cũng không nghe thấy, thuyền xoay xoay giống như phải đi tiếp.
Bối Noãn thật sự không có cách nào, đành phải mở cửa, nhảy xuống xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.