Chương trước
Chương sau
Khuyết Dĩ Ngưng không hề phát hiện ánh mắt trên lầu, gió lạnh đêm đông nàng nhẹ nhàng hà hơi, chà xát lòng bàn tay.

Vương Lục lái xe đến, mở cửa cho Khuyết Dĩ Ngưng, từ từ khởi động xe, sau đó chờ Khuyết Dĩ Ngưng kêu muốn đi đâu.

Khuyết Dĩ Ngưng chơi ngón tay của mình: "đến Vân Vụ."

Khuyết Dĩ Ngưng định về nhà, nhưng nghĩ đến mình vừa rồi trang điểm đẹp ra cửa, không cần quay về sớm như vậy, nên muốn đem mình xử lý một chút, như là móng tay này, còn có mái tóc này.

Lỡ như ngày nào đó nguyên chủ đột nhiên quay về, thì cũng sẽ biết bộ da của nàng đã có một người khác xuyên qua, dĩ nhiên nếu có tình huống như vậy. (ed: yên tâm đi tỷ, ko ai quay lại nữa đâu, tác giả đặc biệt tặng chị á.)

Vân Vụ là thẩm mỹ viện cao cấp, ở đây dùng sản phẩm tốt, thái độ phục vụ không tệ, nói chung có tiếng trong giới, cho dù là minh tinh hay phu nhân đều ưu tiên chỗ đó.

Nguyên chủ thường xuyên đến đó dưỡng da, móng tay cũng là chỗ đó làm.

Xe đến trước thẩm mỹ viện, Khuyết Dĩ Ngưng xua tay để Vương Lục về trước, đeo túi vào thẩm mỹ viện.

Vừ đi vào, đã có một nữ nhân viên mặc đồ đồng phục màu hồng nhạt đi tới.

Tiểu Lâm nhìn thấy khác quen cũ của mình thì mỉm cười nói: "Khuyết tiểu thư, lần này định làm gì ạ?"

Khuyết Dĩ Ngưng lắc lắc ngón tay của mình, Tiểu Lâm liền hiểu, dẫn Khuyết Dĩ Ngưng đi đến chỗ bàn làm móng.

"Khuyết tiểu thư lần này muốn làm kiểu móng gì? gần đây chúng tôi có vài mẫu móng mới, mời cô xem cuốn phụ lục này."

Tiểu Lâm đưa phụ lục cho Khuyết Dĩ Ngưng cầm, nhưng cũng không vội mở ra.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn hắn, liền đưa yêu cầu của mình: "lần này không làm, giúp tôi gỡ móng cho sạch, sau đó cắt gọn gàng."

Tiểu Lâm lộ vẻ kinh ngạc, có chút khó hiểu, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "móng tay Khuyết tiểu thư nhìn rất đẹp, chăm sóc rất tốt, sao lại muốn cắt đi chứ?"

Đây không phải do Tiểu Lâm khen tặng, mà tay Khuyết Dĩ Ngưng thực sự rất đẹp, móng tay ngọn gàng chỉnh tề, không có gãy hoặc mẻ, là một bộ móng cực kỳ đẹp, có thể làm hình mẫu lưu lại để những người đến tham khảo.

Khuyết Dĩ Ngưng không chút do dự: "cắt đi."

Trước kia Khuyết Dĩ Ngưng cũng giữ móng tay, nhưng tình huống hiện tại không giống trước, cắt móng tay để biểu thị thành ý của mình một chút, phải giữ cơ hội để đi cua Cố Sơn Tuyết nữa nha.

Tiểu Lam thấy nàng khẳng định như vậy, cũng đành đem bàn tay nàng ngăm vào ngâm tô nước rồi bắt đầu tháo móng trên tay nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng đang dựa vào ghế mềm, lúc nằm cũng rất thoải mái, nàng nhắm mắt dưỡng thần, chờ Tiểu Lâm tháo hết cho nàng.

Trong lúc làm Khuyết Dĩ Ngưng để kéo cắt móng tay bên cạnh, và im lặng.

Tiểu Lâm tháo móng xuống, sau đó dùng kéo cắt móng tay cẩn thận, rồi sơn một lớp sơn dưỡng lên móng.

"Khuyết Tiểu Thư, có muốn sơn móng tay không?"

Tiểu Lâm nhìn mười ngón tay thon dài rổi nhìn mặt Khuyết Dĩ Ngưng một chút, cảm giác đôi tay trắng nõn không chút sắc diễm công kích phối cùng người không hợp.

Khó nói được là cảm giác gì? nhưng cảm thấy nếu người trước mắt sơn lên màu đỏ hoặc màu đen cho dù cầm cái gì đều toát lên sự xinh đẹp quyến rũ cùng lười biếng.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng nghĩ vậy trong lòng, chỉ tô sơn dưỡng thôi thì móng cũng không đẹp như trước được.

Trong lúc nàng do dự, có tiếng giày cao gót từ phía sau vang lên.

Người đi đến nhìn thấy nàng cũng bất ngờ, nhưng để ý bên ngoài xong thì nụ cười trở nên mưu mô: "đây không phải Khuyết tiểu thư sao? thật trùng hợp, không ngờ lại tình cờ gặp cô ở đây? cô cũng đến làm móng hả?"
Người kia đến gần, ngồi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng, nhìn thấy tay Khuyết Dĩ Ngưng có chút giật mình che miệng: "không lẽ Khuyết tiểu thư thất tình nhiều quá nên ra ngoài cắt móng tay đó chứ? a không đúng, là tôi nói sai, sao lại thất tình chứ? là quyết định không yêu đơn phương nữa."

Khuyết Dĩ Ngưng sắc mặt bình thường nhìn qua nàng: "Chu tiểu thư trước giờ vẫn ồn ao như vậy."

Nàng nhìn Tiểu Lâm: "sơn màu đỏ đi, màu chuẩn nha."

Nàng lại đưa mắt nhìn Chu Nguyệt Di, vị Chu tiểu thư này trong trí nhớ của nguyên chủ chiếm không ít phần, có thể nói là một trong số những người đáng ghét nhất của nguyên chủ.

Nguyên nhân vì quan hệ với Phó Văn Tĩnh, nên nguyên chủ coi Chu Nguyệt Di là tình địch.

Chu Nguyệt Di cũng thích Phó Văn Tĩnh, nhưng nguyên chủ thì to gan lớn mật có thời cơ thì biểu hiện không giống như Cho Nguyệt Di giỏi đoán ý người.
Nhìn bề ngoài phóng khoáng, cũng không giả vờ yếu đuối, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tót nghiệp cao đẳng, xem như là một nữ tử có tài, xứng làm bạn với Phó Văn Tĩnh, giống như một đóa hoa hoàn mỹ được mở ra.

Nhưng nhìn nàng cũng không hề ôn nhu vô hại như bề ngoài, Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện trong ký ức thật ra người này cũng có tâm cơ, thường xuyên vu oan hãm hại nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị Phó Văn Tĩnh hiểu lầm, hoặc là khiến nguyên chủ tức giận, khiến nguyên chủ thành vô năng điên cuồng, càng làm nổi bật hình tượng của nàng.

Nguyên chủ cho rằng Chu Nguyệt Di là một người mưu mô muốn tranh nam nhân với nàng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại không cảm thấy như vậy.

Ít nhất, dưới cái nhìn của nàng, Chu Nguyệt Di không giống như nguyên chủ si mê yêu thích Phó Văn Tĩnh như vậy, nàng cảm thấy Phó Văn Tĩnh giống đối tượng hợp ý để kết hôn, đồng thời mới dự mưu để lấy.
Cho nên mọi hãm hại công kích của Chu Nguyệt Di đối với nguyên chủ, chỉ là công việc xử lý những nữ nhân quấn lấy chồng mình, ở trước mặt nguyên chủ luôn mang loại cảm giác ưu việt đó.

Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy buồn cười, cái loại người tự cho là đúng này chính là buồn cười nhất.

Nhưng mà.... cũng không phải không có tác dụng.

Chu Nguyệt Di bị Khuyết Dĩ Ngưng nhìn có chút mất tự nhiên, nhịn không được sờ mặt mình, đến cả Khuyết Dĩ Ngưng nói gì cũng không để ý đến.

Chu Nguyệt Di bị Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đến dựng tóc gáy, nhịn không được nhíu mày: "sao vậy..... sao nhìn tôi như vậy?"

Không biết có phải Chu Nguyệt Di bị ảo giác hay không, cảm giác Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay so với trước kia khác nhau, nhìn vào khá xa lạ, vừa nhìn thấy nàng thì biểu tình cũng không như trước kia liền tức giận, ngược lại vô cùng bình thản, bình thản đến nỗi khiến cho Cho Nguyệt Di cảm thấy kinh hãi, cảm giác như có gì đang siêu thoát nằm ngoài khống chế.
Lẽ nào Khuyết Dĩ Ngưng thực sự buông tha Phó Văn Tĩnh, cho nên như biến thành một người khác?

Cái này cũng có thể, dù sao Khuyết Dĩ Ngưng thích Phó Văn Tĩnh nhiều năm qua, nếu thực sự buông, cảm giác nhất định sẽ rất khác.

Nhưng Chu Nguyệt Di có chút không tin được, Khuyết Dĩ Ngưng thực sự cứ như vậy bỏ xuống?

Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy mặt hiện nụ cười nói: "phát hiện hôm nay sắc mặt Chu tiểu thư rất tốt, đến cả ăn mặc cũng rất khí chất."

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có khen, thực sự là cảm thấy Chu Nguyệt Di rất biết chọn đồ mặc, lộ ra ưu thế của mình.

Chu Nguyệt Di được nàng khen, biểu tình như đạp phải cứt khó tả, tò mò nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, muốn biết dây thần kinh nào của nàng bị lệch rồi.

"Nhưng mà son mỗi để màu ấm sẽ ok hơn, dùng màu cam sẽ bật tông trắng tốt hơn."
Khuyết Dĩ Ngưng gợi ý, Chu Nguyệt Di nửa tin nửa không nhìn nàng, cầm cái gương trên bàn soi mặt mình, bắt đầu đổi màu son, phát hiện đúng là nhìn không tệ.

Tốc độ của Tiểu Lâm cũng rất nhanh, trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng và Chu Nguyệt Di rảnh rỗi nói chuyện phiếm, thì đã sơn đỏ mười móng tay của nàng rồi, nhìn hai bàn tay trắng nõn, chỉ cần chỉ một chút thôi cũng đã lộ ra phong tình.

Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy, nhìn Tiểu Lâm vẫy vẫy, ý bảo nàng theo sau, sau đó quay đầy nhìn Chu Nguyệt Di cười khẽ nói: "Chu tiểu thư, hy vọng mong muốn của cô thành hiện thực."

Lời của nàng có ý là: "cố gắng lên ah."

Đừng khiến tôi thất vọng.

Chu Nguyệt Di không biết Khuyết Dĩ Ngưng đang diễn hay nói thật, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng, trong lòng có chút hốt hoảng. Nàng được Khuyết Dĩ Ngưng khen tức giận khó hiểu, nhưng lại không biết đánh trả làm sao.
Khuyết Dĩ Ngưng tâm tình không tệ ra cửa, để Tiểu Lâm đưa nàng đi chăm sóc da.

Vừa rồi nàng là thật lòng mong Chu Nguyệt Di thành công, dù sao nàng cũng không quên Phó Văn Tĩnh là nam chính trong cuốn sách này.

Nàng chưa xem qua quyển sách này nên cũng không biết Cố Sơn Tuyết và Phó Văn Tĩnh làm sao đến với nhau, cũng không biết bọn họ làm sao để động lòng đối phương, dĩ nhiên cũng không có cách để phá trước, ngăn cản mọi chuyện phát sinh.

Nhưng mà Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cần ngăn cản, nếu vậy chẳng khác gì đi đánh nhau với người khác, nàng đang theo đuổi nữ nhân chứ không phải đi cướp nữ nhân, có thể tranh thủ được thì tranh thủ, cạnh tranh không được thì thôi, hiện tại đang hứng thú dạt dào, nếu không được thì cũng không có gì chấp nhất.

Nếu để người ta dọn đường cho đi, thì đối với Khuyết Dĩ Ngưng mà nói không có ý nghĩa, cũng không có thú vị. Muốn làm gì thì làm, Khuyết Dĩ Ngưng dùng cách của mình để làm, thuận tiện còn cài bẫy ngáng chân tình địch luôn, vị Chu tiểu thư kia chọn người không sau, bất quá Phó Văn Tĩnh biết mà không chấp nhận thù cũng hơi khó. Nếu Chu Nguyệt Di thức thời biết đổi mục tiêu thì cũng không còn cách nào khác, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không khuyến khích nàng, tuy duyên thôi ~
Tối nay có thể nói là lần đầu tiên Phó Văn Tĩnh và Cố Sơn Tuyết quen biết, dù sao lúc đó đứng trước cửa Hương Tình Thủy Tạ, hai người đối với biểu hiện này còn rất xa lạ, chắc chắn từ trước đến giờ không quen biết, nhưng mà có trao đổi card visit để liên lạc xã giao hay không thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không rõ lắm.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng đến phòng chăm sóc, Tiểu Lâm đóng cửa lại, khi Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường thì Tiểu Lâm giúp nàng cởi trang sức bắt đầu giúp nàng dưỡng da.

"Khuyết tiểu thư, gần đây da có chút kém, có phải là thức đêm liên tục đúng không ạ?"

Khuyết Dĩ Ngưng lên tiếng, bắt đầu suy nghĩ.

Thực tế thì nàng cũng không rõ lắm, nàng mới đến thế giới này chiều hôm qua, tuy gặp vài người vài chuyện ở thế giới này, nhưng mấy chi tiết nhỏ nhưng ăn gì hay làm gì nàng không có ấn tượng.
Nàng thậm chí không nhớ được tối hôm qua nguyên chủ làm cái gì? có thức đêm hay không, đi đâu chơi, nàng hoàn toàn không biết.

Kể cả việc nhớ đến viện thẩm mỹ này cũng vì Khuyết Dĩ Ngưng định đi xử lý móng tay nên trong đầu hiện lên tên viện thẩm mỹ này, mà ký ức này cũng không phải chủ động xuất hiện, mà là bị ý tưởng của Khuyết Dĩ Ngưng phát ra.

"Cô còn nhớ lần trước tôi đến đây là khi nào không?"

Tiểu Lâm nhớ một chút rồi nói: "lần trước cô đến viện hả? chắc là một tuần trước."

Sau đó hình như nàng nhớ ra gì đó liền nói: "có cái hình như chiều hôm qua tôi có nhìn thấy cô."

Khuyết Dĩ Ngưng mở mắt: "chiều hôm qua?"

Tiểu Lâm nghe giọng của nàng, sợ nàng không vui nên phủ nhận: "chắc là tôi nhìn nhầm, chắc không phải cô, nghĩ đến cũng không phảu, chỉ do bóng lưng quá giống, đại khái do tôi nhớ nhầm nên nhận nhầm thôi."
Khuyết Dĩ Ngưng: "nói một chút xem, nhìn thấy gì?"

Tiểu Lâm thấy bộ dạng nàng hứng thú, đem chuyện hôm qua mình nhìn thấy nói ra: "đại khái lúc đó 6 giờ chiều, nhìn thấy người đó đi vào một con hẻm, cả người ướt đẫm, nhưng hiện tại là mùa đông, rất lạnh a. Chắc là do lúc đó hơi mệt nên nhìn nhầm."

Khuyết Dĩ Ngưng: "cô có nhìn thấy mặt của người đó không?"

Tiểu Lâm: "hình như.... nhưng mà tôi không nhớ rõ, kỳ quái, trí nhớ của tôi cũng không tệ mà."

Trí nhớ của Tiểu Lâm rất tốt, phán đoán cúng rất chính xác, nhất là Khuyết Dĩ Ngưng lại là khách quen của nàng, từng giúp nàng chăm sóc không chỉ một lần, cho nên chiều hôm qua Tiểu Lâm cảm giác mình nhìn không sai.

Nhưng mà trong mùa động giá rét, nhiệt độ dưới không độ, một tiểu thư nhà giàu như vậy sao cả người ướt đẫm đi vào trong hẻm chứ?
Tiểu Lâm nghĩ mình cũng mơ hồ, hình như muốn nhớ rõ lại cũng không thể nhớ nổi, hiện tại cũng hoài nghi mình có nhìn thấy hay không?

Tiểu Lâm: "ai nha, Khuyết tiểu thư, cô đừng để ý tôi nói lung tung, chắc gần đây tôi làm nhiều quá nên mệt mỏi mới sinh ảo giác. Dùng sản phẩm lần trước cô từng dùng qua rồi được không, đối với việc se khít chân lông rất có hiệu quả."

Khuyết Dĩ Ngưng ừ một tiếng, trong lòng đem việc này nhớ kỹ, trong đầu hiện lên người trôi trên mặt nước dưới ánh trăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.