Khuyết Dĩ Ngưng tựa như cá gặp nước, xen trong đám người, lựa chọn đến gần một số người, từ từ tìm hiểu rõ một số tình hình.
Kiếp trước nàng giao thiệp trong giới rất nhiều, khi nàng tiếp quản tập đoàn Trường Thịnh nó chỉ là một văn phòng bất động sản của gia đình, khi vào tay nàng thì được mở rộng ra đến điện ảnh, truyền hình cùng với hàng không dân dụng, khi đó nàng còn định mở rộng địa bàn đánh vào lĩnh vực game.
Người mà nàng đang bắt chuyện chào hỏi là người sáng lập đang nắm trong tay 40% cổ phần trong thị trường game, khi lướt web nàng cũng đã có xem qua thông tin của người này, nên nhớ rõ mặt hắn.
Đối phương vốn chỉ khách sáo chào hỏi, thế nhưng nghe nàng đưa một vài quan điểm, thì liền bắt đầu nghiêm túc thảo luận.
Nhưng ở trong bữa tiệc cũng không phải thời điểm tốt để nói về ý tưởng, thảo luận sơ một chút, Khuyết Dĩ Ngưng và hắn cùng trao đổi cách liên lạc, thấy những người khác đi tới chào hỏi, liền rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến sự phát triển của thế giới này, trong sách thì dĩ nhiên là vô căn cứ rồi, bởi vì hiện tại đang là năm 2023, nhưng thị trường khoa học kỹ thuật lại không hề phát triển tiên tiến như lúc nàng chết là năm 2019, thậm chí còn có chút lạc hậu, nàng có thể dự liệu được sự phát triển trong tưởng lai thì quá phi thường rồi.
Đang lúc Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ, chợt vai bị vỗ một cái, khiến nàng giật mình đứng cách ra một khoảng.
"Ngưng Ngưng, sao em lại ở đây? em vào bằng cách nào?"
Nam nhân trung niên trước mặt mặc tây trang, nhìn có vẻ nho nhã lịch sự, có chút nghi ngờ hỏi.
"Đại ca", Khuyết Dĩ Ngưng ra vẻ như bị người lớn trong nhà bắt gặp, ánh mắt dao động, trong đầu liền tiêu hóa ký ức, cười khan nói: "là bạn em đưa em đến."
Người này là Khuyết Lâm Dương, tên vốn là Lâm Dương, đây là đứa nhỏ đầu tiên Khuyết gia nhận nuôi, đến cả tên cũng không đổi, chỏ thêm mỗi họ. Khi nhận nuôi hắn cũng đã 10 tuổi, khi nguyên chủ ra đời, hắn cũng đã 16 tuổi, rất biết chăm sóc nguyên chủ được nguyên chủ vô cùng tin tưởng. Nếu nói hắn là anh trai nguyên chủ thì không bằng nói là một nửa cha.
Hắn chính là người thừa kế Khuyết gia, luôn theo Khuyết cha làm việc, xử lý công việc gia tộc.
Khuyết gia nhân nuôi ba đứa nhỏ, mỗi người đều vì trong nhà mà ra sức, nguyên chủ là người duy nhất không cần phải lo lắng gì, nàng cái gì cũng không cần làm, cho nên muốn cái gì thì được cái đó.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, đại khái do lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho nên mới khiến nguyên chủ trở thành người não rống, biến nàng thành một người si mê một người mình không có được càng chấp nhất càng ngu ngốc.
"Bạn em đưa em đến đây làm gì? chỗ này cũng không phải chỗ bình thường để vui chơi, rất là chán."
Khuyết Lâm Dương làm như đứa nhỏ hung dữ nhà mình đến làm phiền người lớn, biểu tình bất đắc dĩ.
"Em biết mà, em biết hôm nay đến đều là những người có tiếng, em muốn xem coi có gì mà chưa biết không, còn tìm vài chỗ hợp tác xã giao a."
Khuyết Lâm Dương khó hiểu: "em muốn hợp tác xã giao gì với bọn họ? nhà chúng mình đâu cần em đi làm mấy cái này, em cứ chơi cho vui vẻ là được rồi."
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng nảy lên một chút kỳ quái, mặc dù ký ức của nguyên chủ nói với nàng người này đối với nguyên chủ vô cùng tốt, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không ổn, khó tránh nàng hoài nghi lòng người, cùng vì chữ lợi phủ lên đầu, quan hệ thế nào rồi cũng phải suy nghĩ đến ba phần.
"Em cũng muốn vì nhà mình bỏ chút sức mà, nói không chừng sau này còn phải quản lý công ty nữa, vậy em cũng nên đi học tập trước a."
Khuyết Lâm Dương giật mình, sửng sốt một chút, sau đó xoa đầu Khuyết Dĩ Ngưng nói: "xem ra Ngưng Ngưng nhà chúng ta lớn rồi, nếu ba ba biết em nghĩ vậy, chắc sẽ vui đến phát điên quá." Mặt hắn mang theo nụ cười sủng nịch, nếu không phải Khuyết Dĩ Ngưng ỏng ẻo rồi giả vờ như thật, thì sẽ không thể phát hiện được chút kỳ quái trong mắt của Khuyết Lâm Dương.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không dám chắc chắn, ngược lại nàng đối với người trước mắt này cũng không có ỷ lại là yêu quá cái gì, cho nên mặt vẵn cười, nhưng chân lại lui về sau nửa bước.
Khuyết Dĩ Ngưng: "đại ca, em đến nhà vệ sinh rửa tay đây."
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn để Khuyết Lâm Dương nói dài dòng rồi mang nàng đi theo làm quen với một số người khác, tiết mục này khi còn nhỏ nàng từng trải qua rồi, khi đó nàng đối với sự thật quá ngu ngơ không biết cái gì, còn tưởng mấy người kêu là thúc thúc bá bá kia là thật lòng, cố gắng mà hướng sau chỗ.
Khuyết Lâm Dương không định gọi nàng lại, chỉ có thể nhìn thân ảnh Khuyết Dĩ Ngưng xuyên qua đám người trước mắt rồi biến mất. Nhìn quanh vài vòng, Khuyết Lâm Dương liền thấy công tử Phó gia lẫn trong đám người kia, có chút yên tâm, xem ra đến cũng không có gì thay đổi, quả nhiên chỉ có một mục đích.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết Khuyết Lâm Dương nghĩ cái gì, ở trong phòng vệ sinh trang điểm thêm một chút.
Cố Thiến Thiến mặc bộ đồ màu trắng từ trong cửa đi ra, nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì mỉm cười.
Người này đúng là rất biết giả vờ, dù hôm trước mới cãi cọ xong, thậm chí nàng còn ra tay đánh bị thương Vương Duệ Nguyên, nhưng hiện tại Cố Thiến Thiến nhìn thấy nàng vẫn có thể cười ha ha như không có chuyện gì.
Hiện tại đang là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài chắc cũng dưới 0 độ hơn, Cố Thiến Thiến mặc bộ váy mùa đông, nhưng dưới chân thì lộ da, khiến mình đơn giản mỏng manh, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn liền nghĩ đến ngày nào đó già đi thể nào cũng bị đau nhức xương khớp là chuyện bình thường. "Tôi không biết từ khi nào Ngưng tỷ tỷ và tỷ tỷ tôi lại có quan hệ tốt như vậy, hèn gì tối đó cô vì tỷ tỷ mà hãm hại tôi, cùng tỷ tỷ làm khó tôi, thì ra là vậy."
Khuyết Dĩ Ngưng đóng son lại, nhìn khuôn mặt nàng qua gương.
"Cô tốt nghiệp ở học viện điện ảnh Lư Tô hả?"
Cố Thiến Thiến lắc đầu: "tỷ tỷ, tôi học âm học."
Vẻ mặt Khuyết Dĩ Ngưng có chút vui vẻ: "vậy sau này định vào giới giải trí đúng không, tốt lắm, cũng không tính là lãng phí tài năng của cô hiện tại."
Khuyết Dĩ Ngưng đến cạnh nàng thì dừng lại, mỉm cười nói: "có một người mẹ là tiểu tam thì cô không sai, nhưng mà theo ba ngươi đi phẩy đuôi gà ngu ngốc thì là cô sai rồi, gà rừng thì vẫn là gà rừng, so với phượng hoàng thì vẫn kém xa, hiểu không em gái?" Còn dám đứng đây giả bộ điềm đạm đáng yêu với nàng, Khuyết Dĩ Ngưng có 100 cách làm cho nàng cứng họng a.
Khuyết Dĩ Ngưng không sợ nhất chính là cái kẻ đứng đây cùng mình ra vẻ yếu đuối hạ thấp IQ của mình, ra vẻ hình tượng tiểu bạch liên, người ta nói cái gì mặc kệ, nàng nói cái gì thì nàng biết.
Huống chi Khuyết Dĩ Ngưng cũng không mắng nàng, mà nói thật nha, Cố Thiến Thiến ra vẻ phóng khoáng nhưng so với Cố Sơn Tuyết vừa rồi thì không ra gì cả.
Mặc kệ biểu tình oán độc phẫn hận của Cố Thiến Thiến, Khuyết Dĩ Ngưng ra khỏi wc, nàng đứng cách đám người kia, chọn chút đồ ăn trên bàn, chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mở màn là lời cảm ơn mọi người đến tham gia bữa tiệc, mọi người hàn huyên một hồi, thì bắt đầu nghi thức chính tiểu nhân vật chính chọn đồ tương lai. Trên chiếc bàn dài bày ra rất nhiều thứ, đứa bé bò quanh chỗ trống, nhìn cái này rồi nhìn cái kia, nhưng vẫn chưa đưa tay lấy đồ.
Trần lão ở bên cạnh dỗ dành, để tiểu bảo bảo cầm một món, khuôn mặt cười từ ái.
Khách đến dự vây quanh xem đứa bé, có vài vị khách lại khẩn trương hy vọng quà của mình được chọn trúng.
Khuyết Dĩ Ngưng từ phía ngoài đám người đi vào xem, nàng không có mang đồ bỏ vào, nên chỉ coi cho vui, vì vậy ánh mắt cũng không chăm chú nhìn theo đứa bé kia, mà nhìn Cố Sơn Tuyết.
Ngắm nhìn Cố Sơn Tuyết cầm ly rượu rất xinh đẹp, phía sau còn có Cố Thiến Thiến đứng đó, nhanh chóng liền hiểu được Cố Thiến Thiến muốn làm cái gì? trong lòng thầm mắng ngu xuẩn độc ác, vội vàng đi về phía Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết chỉ cảm thấy mình bị một lực mạnh va vào mất thăng bằng, ly rượu rơi khỏi tay. Còn có người đứng ở đằng trước, nếu hất rượu vào người khác làm vỡ ly trong bữa tiệc mừng cháu gái Trần lão lấy đồ vật đoán tương lai, thì không chỉ mất mặt không thôi.
Cố Sơn Tuyết vội giữa lại, nhưng có người tốc độ nhanh hơn nàng.
Khi ly rượu sắp rơi ra khỏi tay, Khuyết Dĩ Ngưng đã đứng chắn trước mặt Cố Sơn Tuyết, rượu văng lên người Khuyết Dĩ Ngưng, ly rượu cũng được Khuyết Dĩ Ngưng cầm lại được.
Nàng trả lại ly rượu cho Cố Sơn Tuyết, vì tránh cho âm thanh nói chuyện quá lớn bị người khác nghe được, nàng thở phào một cái bên tai Cố Sơn Tuyết rồi nói như đùa giỡn: "may là ngực tôi lớn, nếu không.... cái ly này rớt xuống thì Cố tiểu thư sẽ gặp phiền phức rồi."
Hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, cái chỗ chọc mắt người cũng tăng hiệu quả đầy đặn hơn. Cố Sơn Tuyết nghe lời Khuyết Dĩ Ngưng nói, ánh mắt cũng nhìn theo, trong lòng theo bản năng mà nghĩ, đúng là lớn thật.
Nàng vội bỏ đi suy nghĩ trong đầu, sao lại có người ngả ngớn như vây được, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy như đang khoe khoang tục tĩu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]