Chương trước
Chương sau
Một chiếc dù che hai bên.

Tiếng mưa rào mênh mông cuồn cuộn, cảnh vật huyên náo cũng an tĩnh lại, Khuyết Dĩ Ngưng cảm nhận được bàn tay kia đang đặt lên vai mình, nhìn sườn mặt Cố Sơn Tuyết.

Nàng được Cố Sơn Tuyết đi tới phía trước, giày giẫm lên xi măng, đế giày mang theo bọt nước mưa rồi rơi xuống đất, nhìn giống như máu trong tim Khuyết Dĩ Ngưng không ngừng phun ra, không ngừng tuần hoàn di chuyển khắp cả cơ thể.

Chớp mắt Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn gì nữa, âm thanh bên tai như bị thứ gì đưa ra xa.

Nàng nhìn từng bước ung dung, đột nhiên nhớ lại cảm giác này, có chút vi diệu cùng lãng mạn.

Nàng cong môi cười khẽ, cười phản ứng vừa rồi của mình, nàng luôn chu toàn đắn đo để xử lý tình huống thành thạo, nhưng cũng có lúc cũng không thể khống chế được bản thân mình.

Cho đến khi lên bậc thang ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng mới nhìn đến nội thất lịch sự tao nhã của nhà hàng, nhân viên phục vụ đi tới cầm dù giúp Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết đưa dù tay kia cũng thuận thế rời khỏi vai Khuyết Dĩ Ngưng.

Nhiệt độ chợt biến mất, Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên ôm tay Cố Sơn Tuyết, cùng ánh mắt Cố Sơn Tuyết nhìn đối nhau nàng mỉm cười, hôm nay nàng trang điểm phong cách thiếu nữ, cười lên có vài phần mềm mại.

Cố Sơn Tuyết đáp lại nụ cười của nàng, đưa nang tiến về phía trước.

Khuyết Dĩ Ngưng tưởng đây chỉ là nhà hàng của bạn Cố Sơn Tuyết, có thể bạn của cô sẽ đến gặp mặt, nàng có thể dựa vào điều này biết thêm về Cố Sơn Tuyết, nhưng đối phương lại không thấy xuất hiện, Cố Sơn Tuyết cũng không chào hỏi gì.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng thu lại tâm tư, cùng Cố Sơn Tuyết ngồi xuống.

Sau khi ăn xong, Cố Sơn Tuyết đưa chìa khóa cho Khuyết Dĩ Ngưng, đó là một cái thẻ từ, Khuyết Dĩ Ngưng tiếp nhận để trong túi.

Cố Sơn Tuyết: "hôm nay mưa lớn, mai đi cũng được."

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "được, nếu ngày mai không có mưa, vậy tôi sẽ đi."

Chỉ cần mèo không chạy ra ngoài cưỡi mèo khác, thì triệt sản cũng không cần vội vàng.

Cố Sơn Tuyết: "để tôi đưa cô về công ty?"

Khuyết Dĩ Ngưng trả lời: "được."

Nàng cũng không có chỗ đi, hiện tại mưa lớn không tiện ra ngoài, bạn bè nguyên chủ có mời nàng cũng không hứng, cũng may chiều mai Cố Sơn Tuyết hẹn đi xem nhạc kịch, hy vọng thời tiết ngày mai tốt lên.

Lúc ra khỏi nhà hàng, mưa bên ngoài vẫn không ngớt.

Một nhân viên phục vụ lấy dù định mở cho Khuyết Dĩ Ngưng thì bên kia cũng có nhân viên định mở dù cho Cố Sơn Tuyết bên cạnh.

Cố Sơn Tuyết đưa tay ngừng động tác của họ, cầm lấy dù của Khuyết Dĩ Ngưng, ôm vai Khuyết Dĩ Ngưng, như lúc đến lại đi ra xe.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn hành động của cô trong lòng rung động, nháy mắt thấy vui vẻ, nhưng Cố Sơn Tuyết nhìn có vẻ không thay đổi gì, cảm giác như mình tưởng bở hơi quá.

Xe Cố Sơn Tuyết dừng trước công ty, Khuyết Dĩ Ngưng bung dù, đứng cạnh xe đóng cửa xe lại.

Nàng còn chưa, Cố Sơn Tuyết ấn mở cửa sổ xe.

Cửa kính từ từ hạ xuống, Khuyết Dĩ Ngưng khom người trước cửa kính xe, nhìn Cố Sơn Tuyết vẫy tay.

Khuyết Dĩ Ngưng: "đi đường cẩn thận, bye."

Cố Sơn Tuyết: "ừ, bye."

Khi chiếc xe biến mất trong màn mưa, Khuyết Dĩ Ngưng mới vào tòa nhà, ấn thanh máy.

Mưa đến gần 2h30 chiều thì nhỏ dần, rồi từ từ dừng lại.

Mây đen bị gió thổi tan đi, từng tầng mây nhỏ lộ ra ánh sáng đang dần tản ra, ở chân trời là dải cầu vồng.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng trước vách kính, buông cà phê trên tay xuống.

Trời đẹp, con chuột lại bắt đầu ra ngoài hành động rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng không nói chuyện này cho người nhà, mà nhờ quan hệ bên Kiều Vũ Sơ.

Kiều gia không lớn không nhỏ nhưng lại giàu có, anh rể của Kiều Vũ Sơ là cục trưởng công an Lư Tô, Khuyết Dĩ Ngưng điện thoại cho Kiều Vũ Sơ, nhờ nàng báo lại chuyện này cho anh rể nàng biết.

Việc này cũng không phải lợi dụng chức vụ làm việc riêng, Khuyết Dĩ Ngưng đã báo cảnh sát với vai trò là bị hại, nhưng chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ bắt người mà thôi.

Hơn 7h20, Chương Thi Vũ gỏ cửa.

Chương Thi Vũ: "sếp, bắt được người rồi, hiện tại đang ở đồn cảnh sát."

Khuyết Dĩ Ngưng từ trên ghế giám đốc đứng dậy, xách túi lên, nhẹ nhàng hất cằm: "đi."

Khuyết Dĩ Ngưng cùng Chương Thi Vũ đến đồn cảnh sát, Giải Ngạn Hoài nghe vậy cũng muốn đi theo xem.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cản, dặn dò đến giờ tan ca những nhân viên làm thêm giờ nên về nhà sớm, sau đó đến đồn cảnh sát.

Còn chưa đến đồn, đi được nửa đường Kiều Vũ Sơ điện cho Khuyết Dĩ Ngưng, hỏi nàng đã bắt được người chưa.

Điện thoại là Kiều Vũ Sơ gọi, Kiều Vũ Sơ đương nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đối với người chị em tốt vẫn luôn để ý, khi nghe thấy Khuyết Dĩ Ngưng nói bắt được người rồi, thì đầy phấn khởi đòi đến đồn cảnh sát xem náo nhiệt.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng đến, cảnh sát bên kia đã thẩm tra.

Khuyết Dĩ Ngưng đứng sau tấm kính thủy tinh bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn nam nhân trung niên tay bị còng trầm mặc.

Khuyết Dĩ Ngưng: "cảnh quan, hắn có nói gì không?"

Cảnh quan đứng một bên lắc đầu: "chúng tôi đến nhà cha mẹ hắn thì tìm thấy hắn, lúc nhận được cuộc gọi thì chúng tôi có đi kiểm tra, hắn dùng căn cước của chính hắn, không tìm thấy tung tích của hắn trong thành phố, chúng tôi đã liên lạc đến đồn công an nơi cha mẹ hắn sống, quả nhiên là tìm được hắn ở đó."
"Sau khi chúng tôi bắt được hắn, hắn khá kích động, sau khi tra hỏi hắn nói hắn không trộm bí mật thương nghiệp, chỉ là đột nhiên thấy nhớ nhà, nên mua vé về nhà cha mẹ, sau đó chúng tôi đặt câu hỏi nghi vấn, hắn chỉ vẫn nói là đột nhiên nhớ nhà, nên không xin phép mà chạy về nhà luôn. Khi chúng tôi hỏi vì sao hắn lại thần thần bí bí đến chỗ máy tính người khác, hắn nói mình không có làm vậy, cho đến khi chúng tôi lấy đoạn camera của quý công ty cung cấp để làm chứng, thì hắn mới nói nhìn thấy có con sâu bò trên máy tính, nên đi tới đó."

Giải Ngạn Hoài nhịn không được nói: "vô lý."

Lý do này là bịa đặt, ai mà tin được?

Cảnh quan tiếp tục nói: "mong các vị đừng vội, vẫn còn đang thẩm vấn tiếp."

Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười: "được, chúng tôi không vội, chúng tôi tin tưởng năng lực của các cảnh quan, nhất định sẽ hỏi được."
Cảnh quan thấy Khuyết Dĩ Ngưng cười chân thành, có chút ngại ngùng gãi đầu, chạy đi rót nước cho nhóm Khuyết Dĩ Ngưng.

Giải Ngạn Hoài không hiểu ý của Khuyết Dĩ Ngưng, dò xét hỏi: "chúng ta cứ chờ vậy sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "chỉ có thể chờ, mặc dù có camera, nhưng không quay được rõ ràng, nếu hắn vẫn ngậm miệng, mà chúng ta cũng không bị tổn thất gì, hắn cũng bị nhốt không lâu đâu."

Camera chỉ quay được Cảnh Lợi Vân đến gần máy tính của Giải Ngạn Hoài, hắn ngồi trước thùng máy, che tầm nhìn của camera, ai cũng không biết hắn ngồi làm cái gì? cho dù Lâm Viên vào sau, cũng chi thấy Cảnh Lợi Vân rời khỏi máy của Giải Ngạn Hoài.

Nếu Khuyết Dĩ Ngưng tổn thất lớn, ví dụ như khiến cho số liệu trọng tâm bị xâm nhập, Cảnh Lợi Vân không nói rõ chuyện này thì không thể đi được, nhưng hiện tại vấn đề không có dấu vết bị xâm nhập.
Giải Ngạn Hoài dựa vào kính thủy tinh, nhìn Cảnh Lợi Vân một hồi.

Cảnh Lợi Vân ngồi bên trong không biết gì, vẫn giữ thái độ chống đối với thẩm tra của cảnh sát.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi xuống ghế, suy nghĩ một hồi, liền đưa yêu cầu muốn nói chuyện riêng với Cảnh Lợi Vân.

Vài phút sau, Cảnh Lợi Vân thấy cảnh quan ra ngoài, một người khác đi vào.

Con ngươi hắn đột nhiên phóng đại, thân thể không tự chủ lùi về sau một chút.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi đối diện hắn, cơ thể hơi nghiêng về trước, vẻ mặt mỉm cười, nhìn hắn nói: "sao vậy? nhìn anh có vẻ sợ tôi?"

Cảnh Lợi Vân nhếch mép, lộ ra biểu tình tức giận: "sếp, tôi chỉ không xin phép về nhà nghỉ một chút thôi, không cần phải làm lớn đi báo cảnh sát như vậy, còn hãm hại tôi trộm bí mật công ty, tôi chỉ là một thiết kế mô hình thôi, mấy thứ khác tôi không có can thiệp vào."
Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi: "vậy vì sao anh đến gần máy tính của Giải Ngạn Hoài?"

Cảnh Lợi Vân: "tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi nhìn thấy trên thùng máy Giải tổ trưởng có con sâu, cho nên mới đến nhặt ra."

Khuyết Dĩ Ngưng: "ah? thị lực anh tốt như vậy? chỗ anh ngồi và chỗ Giải Ngạn Hoài ngồi cũng khá xa nhau, anh có thiên lý nhãn hả? sao thấy được trên thùng máy của anh ta có sâu vậy? thị lực tốt như vậy? anh đeo mắt kính làm gì?"

Lúc Khuyết Dĩ Ngưng hỏi, ánh mắt không hề chuyển động, nhìn chằm chằm Cảnh Lợi Vân, âm thanh chút hài hước, nhưng Cảnh Lợi Vân lại cảm thấy căng người, trán không tự chủ toát mồ hôi lạnh.

Cảnh Lợi Vân lắp bắp nói: "tôi muốn đi.... đến phòng giải khát, rót ly cà phê, lúc đi đến thì thấy, con sâu nhỏ, lỡ bò vào thùng máy thì không ổn, cho nên tôi đến lấy nó ra."
Cảnh Lợi Vân ra mồ hôi càng nhiều hơn, nắm đấm không tự chủ cũng siết chặt.

Hắn thực sự là sợ vị sếp xinh đẹp trước mặt này, nhìn thấy ánh mắt nàng thì cả người như run lên, bộ dạng cười như là xà mỹ nữ, không biết khi nào đem người nuốt vào, rất đáng sợ.

"Nói vậy cũng không hợp lý." Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên hiểu ra, sau đó thì lạnh mặt: "vậy anh có thể giải thích vì sao máy tính Giải Ngạn Hoài lại bị xâm nhập không? anh có biết tổn thất lớn thế nào không? chỉ một phần đó thôi, cũng tổn thất hơn ngàn vạn lần rồi, anh có biết bản thân đã phạm lỗi gì không?":

Nàng đứng lên, vỗ xuống bàn, khiến Cảnh Lợi Vân sợ run lên.

"Anh là thiết kế mô hình, anh cũng biết chúng ta đang cùng tạo ra thể loại game mới, anh cũng biết nếu đưa ra thị trường thì sẽ gây tiếng vang lớn thế nào? tôi khuyên anh nên thành thật khai báo đi, anh trộm số liệu đi đâu rồi? có phải đưa cho công ty khác rồi không? nếu công ty khác trộm sản phẩm đầu tiên đưa vào thị trường của chúng tôi trước một nước, anh có biết tôi sẽ tổn thất bao nhiêu không? cả đời này, lẫn kiếp sau và kiếp sau nữa anh đền không nổi đâu!"
Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát khiến Cảnh Lợi Vân hoảng sợ, đến cả người bên ngoài kính thủy tinh cũng hoảng theo.

Giải Ngạn Hoài và Chương Thi Vũ nhìn bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng nổi giận như muốn gϊếŧ người, suýt tưởng là số liệu của công ty đã mất thật, sau một phút phẫn nộ, bọn họ nhìn nhau tự nhắc nhở số liệu vẫn chưa mất.

Ở khoảng cách gần đối diện với uy áp của Khuyết Dĩ Ngưng, Cảnh Lợi Vân có chút mất hồn, mồi hôi chảy nhiều hơn, không ngừng lắc đầu.

"Không phải, sếp à, tôi không có trộm bí mật, thực sự không có trộm, tôi sao dám làm chuyện đó, tôi chỉ là....."

Hắn run rẩy nói, kinh ngạc vì chính mình sắp nói ra gì đó, thì liền ngậm miệng lại.

"Chỉ là cái gì?"

Khuyết Dĩ Ngưng liền hỏi.

Cảnh Lợi Vân liền ngậm miệng giả chết, không ngẩng đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng xác định hắn đã làm theo yêu cầu của ai đó, có thể không phải đi ăn cắp bí mật, dù sao vừa rồi thái độ đối phương phủ nhân cũng khá kích động, còn thiếu cái quỳ xuống thề là mình không làm.

Nàng nghĩ với kỹ xảo của Cảnh Lợi Vân, thì không thể diễn được tình cảm chân tình phủ định được.

Vậy hắn làm gì chứ?

Khuyết Dĩ Ngưng chỉ một lần đã ép được, biết mình ở đây cũng không có kết quả, lạnh lùng nói một câu.

"Tốt nhất anh nên nói thật ra, nếu không phải anh làm, vậy thì là ai? là anh thì anh trốn không thoát đâu."

Cảnh Lợi Vân ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng, môi giật giật nhưng không nói gì.

Sau khi mở cửa, biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng cũng hòa hoãn lại, đối mặt với ánh mắt quan sát của Chương Thi Vũ và Giải Ngạn Hoài thì là khó mà tả được, tầm mắt nàng tò mò nhìn bọn họ, thì thấy Kiều Vũ Sơ đứng sau lưng bọn họ.
Biểu tình Kiều Vũ Sơ rất phức tạp, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng có chút mơ màng.

Từ hôm đó gặp Cố Sơn Tuyết về, nàng cảm thấy bạn tốt của mình có gì đó sai sai, lúc đầu cũng không rõ ràng như vậy, nàng chỉ nghĩ là đối phương thay đổi vì mới bỏ xuống chấp niệm nhiều năm, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vừa rồi, thực sự rất xa lạ.

Khí thế đó, là Khuyết Dĩ Ngưng trước kia từng có sao?

Khuyết Dĩ Ngưng thấy biểu tình của Kiều Vũ Sơ, thần sắc trên mặt không đổi, như bình thường vẫy tay gọi Kiều Vũ Sơ.

"Tiểu Kiều, bà đến rồi, vừa rồi xem náo nhiệt thích không?

Kiều Vũ Sơ do dự gật đầu: "bà thực sự rất dữ dội á."

Khuyết Dĩ Ngưng tự tin lắc đầu: "cái đó đương nhiên rồi, bà không nhìn xem tôi là ai hả?"

Cho dù đối phương có nghi ngờ hay không, nàng cũng không quan tâm.

Nhưng có lẽ do Khuyết Dĩ Ngưng quá tự nhiên, bộ dạng lão nương là đệ nhất thiên hạ, nên Kiều Vũ Sơ cũng bỏ xuống suy nghĩ kỳ quái này.
Nàng giơ ngón tay cái với Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười ấn xuống.

Nếu làm người mà cứ đi sâu vào quá khứ thì chỉ mang đến đau khổ vô tận.

Trong lòng đối phương có thể còn chút hoài nghi, nhưng có muốn phá ra thì cũng không có kết quả gì, ai cũng không muốn làm chuyện đó.

Ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng nhìn vào cửa kính, trầm xuống.

Nàng không ở trong đồn cảnh sát lâu, nàng biết đề phòng tâm lý lớp đầu của Cảnh Lợi Vân đã bị nàng phá, thẩm vấn điều tra tiếp theo nên dành cho cảnh sát có chuyên môn, nàng ở lại cũng không có tác dụng lớn gì.

Kiều Vũ Sơ kéo nàng đi đòi mời nàng ăn cơm, nói là chúc mừng nàng bắt được người, rồ lấy lý do họp hội chị em, Khuyết Dĩ Ngưng không có ai mời dĩ nhiên là đồng ý, để nhóm Chương Thi Vũ tự về trước.

Khuyết Dĩ Ngưng lên xe Kiều Vũ Sơ ngồi, hỏi nàng đi đâu, Kiều Vũ Sơ nhấn ga, nói đưa nàng đi uống rượu.
Khuyết Dĩ Ngưng tưởng Kiều Vũ Sơ đưa mình đến quán ăn nào đó, không ngờ lại đưa nàng đến một chỗ khiến nàng cũng cạn lời.

Nếu hình dung thì là một quán ăn phong cách hầu gái lesbian.

Khuyết Dĩ Ngưng vừa vào, thì có em gái ngực bự đến chào nàng, giọng nói ngọt ngào "hoan nghênh chủ nhân".

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố tiểu thư: mỉm cười.jpg
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.