Nét mặt lạnh như phản chiếu từ cửa kính đã bám một lớp sương mù.
Cố Sơn Tuyền xem vài phần văn kiện chung tiền, khi nghe điện thoại trong lòng đột nhiên đập mạnh một cái.
Âm thanh của cô cũng vui vẻ hạnh phúc, cũng nói rằng: "năm mới vui vẻ, Ngưng Ngưng."
Tết năm nay có lẽ là cái tết vô vị nhất với Cố Sơn Tuyết, vì mẹ cô đã qua đời, chỉ còn cô độc.
Cố Sùng Hằng có gọi cô đến ăn tết chung với Bành Trân và Cố Thiến Thiến, nhưng Cố Sơn Tuyết chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn rời đi.
Tết này trôi qua chắc cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng không muốn nó trở nên ám ảnh lòng mình.
Cũng may còn có cuộc điện thoại này, không để cho cô cô đơn một mình.
Ninh Ninh triệt sản được vài ngày đã vui vẻ trở lại, đang lượn lờ quanh chân Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết khom lưng vuốt lưng nó, tiếp tục nói chuyện với Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng đang dùng đầu ngón tay nghịch tóc của mình, tranh công hỏi Cố Sơn Tuyết: "đã nhận quà tôi gửi cho cô chưa?"
Cố Sơn Tuyết: "nếu là cái đó, đã nhận rồi, cô rất giỏi."
Đây là sự khích lệ thật lòng của Cố Sơn Tuyết, nhưng người cô điều đi quay về đều báo lại với cô, vì thủ đoạn độc ác của Khuyết Dĩ Ngưng mà cảm thán không thôi.
Có đôi khi Cố Sơn Tuyết nghĩ, Khuyết Dĩ Ngưng không giống Khuyết Dĩ Ngưng, không chỉ hình tượng trong tin đồn, đến cả thủ đoạn thuần thục của nàng, tựa như đã sớm làm chuyện này rồi, không chút do dự, khắp nơi chắc chắn, không chút đau, đây không thể là thiếu nữ ngây thơ được cha mẹ cưng chiều lớn lên.
Dường như từng bị cuộc sống độc ác đáng sợ ép bức phải như vậy, linh hồn bị ép buộc nhồi nhét vào một cơ thể không tương xứng.
Suy đoán này thật hoang đường, nhưng Cố Sơn Tuyết nghĩ nó cũng có thể xảy ra, nhưng cô không định truy cầu đáp án như vậy từ Khuyết Dĩ Ngưng, cho dù thế nào, người cô biết hiện tại chính là Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng được khích lệ mày cong lên: "cái này chỉ mới bắt đầu thôi, vẫn chưa kết thúc."
"Phải rồi, hiện tại cô có ở nhà không?"
Cố Sơn Tuyết: "có."
Khuyết Dĩ Ngưng: "bên kia rất yên ắng hả? hiện tại tôi không ở Lư Tô, mà đang ở trong một cái trấn, đây là nhà cũ của tôi, ở ngoài rất ồn ào."
Khuyết Dĩ Ngưng cầm di động đi tới hành lang, đưa điện thoại lên cho Cố Sơn Tuyết nghe tiếng pháo hóa.
Âm thanh thực sự phải lớn hơn, nhưng vài năm trước, nguyên chủ không đón giao thừa, đang ngủ thì bị tiếng pháo hoa làm tỉnh, sau đó ở trước mặt Khuyết ba và Khuyết mẹ khóc một trận, Khuyết ba ba liền thay kính cách âm cho căn phòng cũ nàng ở, nên khi Khuyết Dĩ Ngưng gọi điện cho Cố Sơn Tuyết, âm thanh cũng không có ồn đến độ không thể nghe tiếng nói của nhau.
Cố Sơn Tuyết: "đúng là rất náo nhiệt, khu vực thành thị rất yên tĩnh."
Trong thành phố Lư Tô có lệnh cấm đốt pháo, Cố Sơn Tuyết ở tiểu khu thì còn im ắng hơn.
Trong im ắng, mọi người sẽ thấy cô đơn.
Thời khắc này cuộc gọi của Khuyết Dĩ Ngưng như ngọn lửa nhỏ, xua đi cái lạnh vắng mặt, nhưng Cố Sơn Tuyết biết, sau khi cúp máy, sự cô đơn lại sẽ quay về căn phòng này.
Khuyết Dĩ Ngưng định nói gì đó, thì bên dưới có người gọi tên nàng.
Cố Sơn Tuyết dường như nghe thấy, nhẹ nhàng nhắc Khuyết Dĩ Ngưng đi làm việc của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng không thể làm gì khác là cúp máy dừng gọi cho Cố Sơn Tuyết, từ trên hành lang đi xuống dưới.
Nàng không biết là ai kêu nàng, đến nhà mừng năm mới có rất nhiều người, không chỉ có con nuôi của Khuyết gia, còn có chú dì cô bác họ hàng của Khuyết gia, mọi người đang ngồi cùng nhau chơi bài. Ngoại trừ bọn họ ra, thì những người nhỏ tuổi đều đã về phòng, phòng khách không có ai đi lại.
Nhị tỷ Khuyết Sở Linh cũng đã quay về, nàng về trễ, Khuyết Dĩ Ngưng ở Lư Tô cũng không thấy nàng, cho đến khi mọi người chuẩn bị ăn tết niên ở nhà cũ, nàng mới từ ngoài cửa đi vào.
Khi vào, mặt không trang điểm, nhìn có vẻ mệt mỏi, liếc Khuyết Dĩ Ngưng môt cái, sau đó về phòng của mình.
Khi nhìn thấy đối phương, ký ức liên quan hiện lên trong đầu Khuyết Dĩ Ngưng.
Vị nhị tỷ này, trong mắt nguyên chủ, là người kỳ quái có chút đáng ghét.
Nguyên chủ ghét nàng, là vì nàng luôn đả kích moi móc nguyên chủ khi nguyên chủ mới biết yêu, ngăn cản nguyên chủ theo đuổi Phó Văn Tĩnh, nguyên chủ khi đó chỉ là thiếu nữ mới lớn, đang ở tuổi say nắng không thể tự kiềm chế, dĩ nhiên là không ưa nhị tỷ hay rầy la mình, cộng thêm đối phương mà con gái nuôi, nguyên chủ càng không thích nàng. Còn vì sao nguyên chủ thấy Khuyết Sở Linh kỳ quái, là vì khi Khuyết Sở Linh 28 tuổi, đột nhiên thay đổi phong cách ăn mặc, từ tóc dài biến thành tóc ngắn kiểu nam, không có yêu đương mà chăm chỉ làm việc, khi cha mẹ hỏi han thì nói mình không muốn cưới sinh.
Làm ngược với ánh mắt thế tục, thì người thế tục sẽ coi nàng là kỳ quái.
Với góc độ Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy, thì nàng cảm thấy vị nhị tỷ này kỳ thực không đáng ghét, cũng không có gì kỳ quái.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng xuống lầu, liếc mắt thì thấy Khuyết Sở Linh ngồi ngay bàn mạt chược.
Nàng ngậm điếu thuốc chưa châm, nhìu mày đánh bài trong tay.
Tóc nàng so với ký ức của Khuyết Dĩ Ngưng thì đã dài hơn một chút, khi cảm giác được tầm mắt của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng quay đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
Ngũ quan Khuyết Sở Linh cũng không có gì đặc sắc, có chút khí thế thờ ơ khó kiểm soát. Khuyết Dĩ Ngưng chỉ suy đoán về nàng, nhưng suy đoán này cũng không liên quan gì, nàng nhìn về phía phòng khách, hỏi người nào vừa gọi nàng.
"Dĩ Ngưng, đến đây a, vừa mới gọt hoa quả xong, lúc nãy định gọi em xuống ăn, thấy em ở hành lang, nên gọi em xuống."
Nói chuyện là chị dâu Khuyết Dĩ Ngưng, chính là vợ Khuyết Lâm Dương, Hầu Man Ny.
Nàng mặc chiếc sườn xám vải dày, tuy đã sinh con nhưng vẫn giữ được dáng, nhìn qua đúng kiểu nữ nhân ôn uyển thục nữ.
Nguyên chủ có quan hệ khá tốt với đại ca nhà mình, dĩ nhiên cũng có quan hệ tốt với chị dâu, Khuyết Dĩ Ngưng cười đi tới, trong lòng đề phòng cao.
Khuyết Dĩ Ngưng được chia cho một dĩa trái cây, còn những dĩa khác được Hầu Man Ny chia cho Khuyết ba ba, em gái, cô dì chú bác rồi còn lại thì để lên bàn.
Khuyết Dĩ Ngưng chờ chút nữa sẽ lên kế hoạch, hiện tại cũng không định về phòng, ngồi trên sofa, bắt chéo chân nhìn mọi người đánh bài. Khuyết ba và Khuyết mẹ đã đi nghỉ, Khuyết Lâm Dương đang đánh bài, ngoại trừ hai người kia ra, Khuyết Dĩ Ngưng thấy nguyên chủ đối với những người còn lại không quan thân quen gì cả.
Hầu Man Ny lấy dĩa trái cây đưa cho Khuyết Lâm Dương, tay lại cầm một dĩa khác để lên bàn cho Khuyết Sở Linh.
Sau khi xong thì nàng không đi, mà đứng đó cười hỏi nàng ăn gì, tay ấn vai Khuyết Sở Linh, dùng cái nĩa nhỏ ghim một miếng trái cây đút cho nàng ăn, hành động tự nhiên, mọi người không cảm thấy có gì sai cả.
Khuyết Dĩ Ngưng híp mắt, vừa rồi Hầu Man Ny còn không thèm đút cho chồng mình là Khuyết Lâm Dương.
Nàng đẩy Khuyết Tử Tịch đang ngồi bên cạnh chơi di động, hỏi nàng một chuyện: "chị dâu với Khuyết Sở Linh quan hệ tốt lắm hả?"
Nguyên chủ trước giờ luôn gọi thẳng họ tên người ta, Khuyết Dĩ Ngưng dĩ nhiên cũng không đổi giọng gọi kêu nhị tỷ làm gì. Khuyết Tử Tịch miệng nhai đồ ăn ồ ồ nói: "cũng tạm tạm thôi à, chị dâu cô là người tốt, không phải đối với ai quan hệ cũng rất tốt sao? sao vậy? cô không vui hẻ? hay chờ chút nữa náo loạn với chị dâu? hơn 20 tuổi rồi, trưởng thành rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng liếc nàng một cái: "cô nói nhiều quá."
Quan hệ của nguyên chủ và hai vị tỷ tỷ không tốt, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn có tình tỷ muội gì ở đây.
Mâm trái cây cũng ăn hết một nửa, di động của Khuyết Dĩ Ngưng báo tin nhắn, nàng cầm di động đứng dậy ra ngoài.
Khuyết Tử Tịch thấy hành động của nàng thì hỏi: "cô đi đâu đó?"
Khuyết Dĩ Ngưng không trả lời nàng, mở cửa đi ra ngoài.
Cái kiêu ngạo đôi khi cũng có chỗ tốt, nàng căn bản không cần phải báo với đám người đang ngồi ở đó nàng đi đâu, năm nay coi như nàng đã đón xong rồi, ở nhà sau 0h cũng không có chỗ nào khác chơi. Nàng biết lái xe, với lại cũng đã có bằng lái ở thế giới này rồi, nàng lái xe nhà mình đi, chạy về Lư Tô.
Đây là kinh hỉ nàng không định nói cho Cố Sơn Tuyết, nàng khởi động chân ga, nghĩ đến cảnh tượng chút nữa sẽ có, nụ cười lại cong lên.
Từ nhà cũ ở trấn vào thành phố Lư Tô lái xe khoảng 40 phút, hiện tại đang là hừng đông, còn đang giao thừa, trên đường không có xe, tình hình giao thông cũng thông thoáng, Khuyết Dĩ Ngưng đi nhanh trong tốc độ được giới hạn.
Nửa tiếng sau, Khuyết Dĩ Ngưng vào thành phố, nhưng nàng không đến thằng nhà Cố Sơn Tuyết, mà lái đến một cửa khẩu, nàng có hẹn một người đứng đó chờ nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "đủ đồ rồi chứ?"
Người kia gật đầu, vẻ mặt tươi cười: "đều đủ rồi, tươi mới nhất nha."
"Được rồi, cho vào xe giúp tôi, tôi trả tiền cho anh." "Vâng."
Sau khi người kia mang đồ lên xe cho Khuyết Dĩ Ngưng xong, thì hắn phát hiện Khuyết Dĩ Ngưng trả hơn số tiền mà hắn cần.
"Khuyết tiểu thư, cái này.... hình như cô đưa dư rồi."
"Tiền lì xì năm mới cho anh, cực khổi rồi."
"Ai nha không có gì đâu," người kia khom người trả lời, vẻ mặt vui mừng, "vậy tôi xin nhận a, chúc cô năm mới vui vẻ, lần sau có việc cứ đến tìm tôi, tôi cam đoan chuẩn bị thật tốt cho cô."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, lên xe, đóng cửa xe lại còn nói một câu: "về đi, đi đường cẩn thận nhé."
Cửa xe đóng lại, Khuyết Dĩ Ngưng ngâm nga hát, đi tới nhà Cố Sơn Tuyết.
Nàng ôm một cái hộp lớn cầm thẻ quẹt cổng đi vào, vào tiểu khu Cố Sơn Tuyết ở.
Tuy lần trước không thể đến nhà Cố Sơn Tuyết đưa Ninh Ninh đi triệt sản, nhưng tấm thẻ mở cửa nhà Cố Sơn Tuyết nàng vẫn còn giữ. Khuyết Dĩ Ngưng đứng trước cửa, gọi điện cho Cố Sơn Tuyết.
Nhưng điện thoại báo tắt máy, Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút, rồi gõ cửa.
Gõ vài phút, bên trong không có người trả lời.
"Không lẽ không có ở nhà sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng lầm bầm, nhìn thẻ khóa cửa trong tay mình rồi nhìn cửa nhà Cố Sơn Tuyết đang đóng.
Trước đó nàng quên hỏi Cố Sơn Tuyết có ở nhà năm mới không? sợ Cố Sơn Tuyết phát hiện làm giá trị của sự bất ngờ này giảm đi.
Có nên vào hay không đây?
Đối với Khuyết Dĩ Ngưng mà nói, cái này vốn không phải đề thi trắc nghiệm.
Nếu đi vào không thấy Cố Sơn Tuyết ở nhà, vậy thì sự bất ngờ coi nhơ không thể làm được rồi, nếu Cố Sơn Tuyết biết trách nàng thì nàng sẽ ngoan ngoãn nhận sai rồi trả lại chìa khóa là được, dù sao cũng không có làm chuyện xấu gì. Khuyết Dĩ Ngưng cởi giày để hộp ở phòng khách, không kịp mang dép vào, liền sở soạng đi tới phòng ngủ.
Nàng cần xác nhận trước Cố Sơn Tuyết có ở nhà không, sau đó mới tính tiếp.
Trong buổi tối an tĩnh, tiếng mèo kêu liên tục khá rõ ràng.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi xuống mò mò, chạm được Ninh Ninh không biết xuất hiện từ khi nào.
"Bảo bối ngoan, để chị xem chủ nhân của em có nhà không ah."
Nàng nhỏ giọng nói, nhưng nàng chưa kịp đi, phòng ngủ đã sáng đèn.
Cửa mở ra, Cố Sơn Tuyết mở to mắt, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng ngồi dưới đất vuốt ve con mèo, còn tưởng mình bị ảo giác.
"Sơn Tuyết! Năm mới vui vẻ! Surprise!"
Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy, chạy đến trước mặt Cố Sơn Tuyết, nhào vào ngực cô, ôm lấy cổ cô.
Vận mệnh khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng trở thành người sắc sảo thông minh lòng đầy tính toán, nhưng ở trước mặt người mình thích, nàng lại tựa như một thiếu nữ. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]