"Để mẹ đút cho con, con đừng có lộn xộn, coi chừng đụng trúng vết thương."
Vưu Lan Thanh cầm muỗng cẩn thận đưa đến trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng, thổi thổi rồi để kề môi nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng trong chốc lát không kịp thích ứng, liền ngậm muống cháo kia vào miệng.
Nàng cảm nhận được người phụ nữ trước mặt đang đau khổ, Khuyết mẹ vốn là phu nhân xinh đẹp ưu nhã, hiện tại con mình gặp chuyện lớn như vậy, nhìn bà tiều tụy đi rất nhiều, hai mắt sưng đỏ, khóe mắt nhiều nếp nhăn khắc lên sự bi thương.
Khuyết Dĩ Ngưng sợ nhất nhìn thấy trường hợp này của đối phương, nên nàng luôn trốn tránh không ở cùng cha mẹ nguyên chủ, vì lo sợ họ phát hiện con mình thay đổi, trong lòng nhịn đau, bọn họ đối với nàng rất tốt, nàng rất sợ hãi, bọ họ bị tổn thương, nàng nhìn cũng không biết ứng đối thế nào.
"Không nóng quá chứ? mẹ có thêm đường, mùi vị không nhạt quá chứ?"
Vưu Lan Thanh chua xót cái mũi, cho đến khi Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu biểu thị ăn không nổi nữa, bà mới buông tay xuống, vào phòng vệ sinh lấy nước lau mặt cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Lần này bà bận trước bận sau, nhìn thân thể gầy gò khom xuống khiến cho Khuyết Dõ Ngưng nhìn thấy nhịn không được nắm chặt ra giường.
"Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi trước đí, có Tiểu Kiều ở cùng con rồi, mẹ về ngủ một giác thật ngon đi."
Khi Vưu Lan Thanh lau tay cho nàng xong, thì lại muốn gọt hoa quả cho nàng, Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được liền nói.
"Phải đó dì à, mấy ngày nay dì dã không nghỉ ngơi tốt rồi, lỡ như Ngưng Ngưng khỏe lại mà dì ngã bệnh thì phải sao đây, dì mau về nghỉ ngơi cho khỏe đi, Ngưng Ngưng ở đây có cháu chăm sóc rồi, cháu sẽ không rời đi đâu."
Kiều Vũ Sơ nói đỡ, cùng Khuyết Dĩ Ngưng khuyên Vưu Lan Thanh về nghỉ.
Vưu Lan Thanh không nói lại được các nàng, đành cầm ấm giữ nóng rời đi, trước khi đi còn dặn dò vài câu.
Khi cửa phòng bệnh đóng lại, Kiều Vũ Sơ mới mở miệng.
"Chuyện này tôi dùng mọi quan hệ giúp đỡ rồi, đừng để tôi biết là đứa nào làm, tôi mà biết thì sẽ bán nó qua Châu Phi luôn."
Kiều Vũ Sơ tức giận nói, thấy khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng thì lại đau lòng khó nhịn.
Mỹ nhan con bạn thân của nàng a! kẻ âm mưu chết tiệt!
"Được rồi, đừng nhìn kiểu thương hại như vậy nữa, không phải là không lành."
Khuyết Dĩ Ngưng bị dáng vẻ của nàng chọc cười, liền nghĩ đến chuyện kẻ đứng sau xúi giục, khóe miệng cười đầy lạnh lẽo.
Trước mặt những người khác, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không bán si làm nũng như làm với Cố Sơn Tuyết, khí thế của nàng vẫn ngạo nghễ như cũ, bất quá cũng đã được một thời gian ngắn rồi. Nàng nhờ Kiều Vũ Sơ gọi cho trợ lý của mình, sau khi tỉnh táo bắt đầu điều hành công việc.
Khí thế chỉ điểm giang sơn, cảm giác như lão nương chính là hệ A bễ nghễ đệ nhất thiên hạ, Kiều Vũ Sơ thấy nàng không nhừng không bị đả kích mà còn lợi hại bức người hơn xưa, không thể không cảm thán sự cường đại của nàng.
Nếu là cô gặp phải chuyện này, chắc là điên mất thôi, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại như không có gì.
Kỳ thực Khuyết Dĩ Ngưng cũng không mạnh mẽ như Kiều Vũ Sơ nghĩ, tạm thời còn bệnh nằm trên giường có thế nào nàng cũng mặc kệ, nhưng dù gì nàng cũng muốn mau chóng khôi phục, hiện tại phải dưỡng thương cho thật tốt, rồi còn lên kế hoạch xử lý mọi chuyện cho tốt, như vậy lần nữa đánh với đối phương cũng có sự đề phòng.
Vì không biết đối phương có ra tay lần hai hay không? trong phòng nàng đã gắn thêm camera, ngoài cửa có vệ sĩ trông coi 24/24, tránh bị đối phương tiếp tục truy kích. Nàng từng bị thương nghiêm trọng, đời trước bị vây trong vòng sài lang hổ báo nàng bị tai nạn không chỉ một lần.
Dù sao thì bị tai nạn cũng khó mà đề phòng được người khác hại, ngoài việc cố gắng đề phòng cho xe của mình, nàng chỉ có thể cẩn thận nhiều hơn.
Sau một lần lỡ đánh rắn động cỏ, đám thân nhân kia liền bày mưu hại nàng ngoài ý muốn, sau khi trốn thoát được 'bệnh nhân tâm thần' đuổi gϊếŧ, thì bị xe đâm trúng, vệ sĩ khó khăn lắm mới giúp nàng thoát khỏi được tai nạn nhưng ven đường lại bị bảng hiệu đèn rơi trúng, nàng trốn không được, cho dù vệ sĩ cố gắng bảo vệ nàng, thì hai chân nàng vẫn phải chịu thương nghiêm trọng, phải ngồi xe lăn một thời gian.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất của nàng, lòng người ghê tởm bày ra không sót trước mặt nàng, nàng cảm thấy chỗ này nơi dơ bẩn đen tối nhất thế giới, cho nên lúc chết nàng không hề do dự, khi nhìn đám người thân vũng vẫy chết đi, đó là khoái hoạt đơn giản khi nàng còn sống. Lần đầu thấy Cố Sơn Tuyết nàng liền để ý, chỉ vì thấy đối phương 'sạch sẽ' mà thôi.
Không nói ra được cảm giác trong lòng, trên người cô Khuyết Dĩ Ngưng cũng cất giấu một phần hy vọng, còn hy vọng đó là cái gì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết.
Kiều Vũ Sơ đứng bên cạnh nhìn Khuyết Dĩ Ngưng suy tính không dám nói gì, thấy đối phương nhếch môi cười cổ quái, thì càng khó hiểu đến lạnh người.
Cô không tự chủ xoa bàn tay, mới giải tỏa bớt cảm giác sợ hãi trong lòng này đi.
Y tá lúc này đẩy xe vào thay thuốc cho Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng im lặng không nói nhìn nàng làm.
Sau khi thay thuốc trên người xong, y tá giúp nàng thoa thuốc trên mặt, thấy khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng nàng lại nhịn không được lên tiếng quan tâm.
"Đừng lo quá, chúng tôi đã thoa thuốc trước cho cô rồi, nếu thể chết cô tốt thì khôi phục sẽ rất nhanh thôi, bệnh viện chúng tôi cũng có kỹ thuật laser thẩm mỹ rất hiện đại." "Cảm ơn."
Khuyết Dĩ Ngưng chờ nàng thoa thuốc xong thì nhỏ giọng nói cám ơn, ánh mắt nhàn nhạt không biết vì sao khiến y tá run rẩy trong lòng.
"Lâm tiên sinh có gửi cho cô một bưu phẩm, ông ấy có phát hiện mới, hy vọng có thể giúp ích cho bệnh tình của cô."
Y tá nhỏ giọng nói mấy câu, rồi đẩy xe rời đi.
Nàng nói rất nhỏ, đến cả Kiều Vũ Sơ đứng sau lưng cũng không nghe được.
Khuyết Dĩ Ngưng dùng di động mở mail lên, quả nhiên có mail gửi đến, khi nhìn thấy nội dung bên trong thì ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng sáng lên.
Tốt, tốt lắm, Lâm Chân tra được rồi, có tác dụng lớn đây.
Lâm Chân tra ra, chủ sân golf là tình nhân của Khuyết Lâm Dương tên Đặng Chỉ, còn có một đứa con trai.
Đứa trẻ kia chỉ mới 4 tuổi, đang tuổi đi nhà trẻ.
Lâm Chân đã lấy được DNA của nó, rồi lấy thêm DNA của Khuyết Lâm Dương để xét nghiệm, kết quả hiện thị hai người có máu mủ, chính là quan hệ cha con. Khuyết Dĩ Ngưng vô ý nhích người một cái, liền bị cơn đau hành.
Kiều Vũ Sơ tiến đến giúp nàng, thấy Khuyết Dĩ Ngung nằm xuống thở dài một hơi nói: "bà thấy gì mà kích động như vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: "đồ tốt."
Sao không phải là đồ tốt được, bên trên vẫn còn hồ sơ điện tử lưu trứ kết quả giám định a.
Khuyết Lâm Dương vậy mà có con riêng ở ngoài, việc này không biết Hầu Man Ny còn nể tình được nữa không.
Chuyện này đối với Khuyết Dĩ Ngưng rất có lợi, nàng nhắn cho Lâm Chân, kêu hắn tiếp tục theo dõi.
Nếu hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng không bị thương, nàng sẽ nhờ người mời đứa nhỏ kia đến làm khách, quấy động mặt nước tĩnh này một chút.
Nàng đoán chủ mưu vị tai nạn này chính là Khuyết Lâm Dương, nhưng hắn rất cẩn thận, không có chứng cớ trực tiếp nhắm tới hắn, nếu bị động chờ hắn ra tay thì không khác gì bị áp xuống hạ phong, Khuyết Dĩ Ngưng nhất định phải cướp lại quyền chủ động. Ngón tay Khuyết Dĩ Ngưng ở trên giường nhẹ nhàng gõ nhịp, nàng nhìn trần nhà trắng, trong lòng lên kế hoạch.
Kiều Vũ Sơ chọc ghẹo nói: "đồ tốt gì vậy? không lẽ là Cố Sơn Tuyết nhắn tin cho bà?"
"Lúc tỉnh lại bà thấy Cố Sơn Tuyết rồi đúng không, chuyện này bà nên cám ơn tôi đi nha, tôi nói giúp Cố Sơn Tuyết với chú dì nhiều lắm đó."
Kiều Vũ Sơ coi như đã hiểu, Khuyết Dĩ Ngưng đối với chuyện tình yêu bị ăn khổ một lần rồi vẫn không đổi được, trước đây lúc thích Phó Văn Tĩnh, thì thích đến cùng, hiện tại thích Cố Sơn Tuyết cũng thích đến cùng.
"Hơn nữa tôi thấy bà có hy vọng đó, Cố Sơn Tuyết cũng không phải không để ý bà nha, thực tế thì cô ấy rất quan tâm bà đó, nhìn khẩn trương còn kín đáo ah, nếu không phải tôi biết rồi, tôi còn tưởng hai người đã ở chung với nhau rồi á." Kiều Vũ Sơ chậc chậc hai tiếng nói, nhớ đến mấy hôm trước cái phản ứng của Cố Sơn Tuyết.
Băng mỹ nhân đúng là băng mỹ nhân, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt thì như kẹo cao su dính trên người Khuyết Dĩ Ngưng, Kiều Vũ Sơ nhìn chằm chằm một hồi mới thấy được sự lúng túng khẩn trương của cô qua ngôn ngữ tay chân.
"Đây cũng là cơ hội tốt đó nha, tình cảm hai người đã nhanh chóng tăng lên chưa?"
Kiều Vũ Sơ nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nhướn mi, ngược lại cô cảm thấy cái này chắc là ổn, khi đại nạn trước mặt thì con người sẽ nghĩ thông suốt điều gì đó, có vài thứ mất đi thấy được nhưng không có được nữa.
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tình trên mặt khiến Kiều Vũ Sơ khó hiểu.
"Hả?"
Kiều Vũ Sơ mơ màng, Khuyết Dĩ Ngưng rũ mắt, không nói gì. Khuyết Dĩ Ngưng biết, Cố Sơn Tuyết chắc là có cảm giác với mình, ít nhất là trên tình bạn, hiện tại vướng trong tình huống này thì thương hại trong Cố Sơn Tuyết sẽ nhiều hơn là tình yêu.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết sai chỗ nào, nàng không biết Cố Sơn Tuyết do dự hay e ngại điều gì, nhưng cho dù Cố Sơn Tuyết nghĩ thế nào, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ nắm lấy cơ hội không buông tay, nếu Cố Sơn Tuyết để lại manh mối cho nàng, nàng sẽ không bỏ qua mà to gan tấn công.
Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận từng chút một là do không biết được tâm ý đối phương, nhưng nếu đối phương cũng có ý với mình, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ thay đổi tâm thái nhiều hơn.
Đại khái có thể nói là được sủng ái thì sinh kiều.
"Phản ứng này của bà.... không phải chứ? không lẽ bà qua ải khó khăn nên đã giác ngộ rồi? quyết định không mê trai nữa rồi bỏ luôn Cố Sơn Tuyết hả?" Kiều Vũ Sơ dò hỏi, giọng nói có chút do dự.
Cố Sơn Tuyết đứng ngoài định gõ cửa thì do dự, giật mình ngây người tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]