Chương trước
Chương sau
Nửa tháng gần đây Khuyết Lâm Dương không được thuận lợi cho lắm.

Trước đó bàn chuyện làm ăn đột nhiên thất bại, muốn làm vài việc cũng bị chặn lại.

Hắn liền biết mình bị nhắm đến, nhưng nghĩ đến nửa tháng gần đây hình như không có đắc tội ai, có tính cẩn thận hắn liền cho người đi dò xét, không lâu liền biết có việc với hắn chính là Kiều gia.

Hôm trước hắn còn đến nhà lão tam Kiều gia tham gia tiệc, cũng có nói chuyện vài câu xả giao, sao vừa đảo mắt đã bị Kiều gia nhắm đến rồi.

Hắn liền điều tra, thì biết rõ là vì ai.

Cho nên hắn gọi cho Kiều Vũ Sơ, định giải thích việc kia.

Hắn ngồi trong thư phòng, nhắm mắt chờ nối máy, âm thanh liền ôn nhu rộng lượng.

"Kiều tiểu thư, có phải giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm cái gì? tra nam cặn bả rác rưởi, trước kia còn dám lừa tôi, lúc đó anh đã kết hôn rồi còn gì, cút đi!"

Âm thanh cô gái trẻ bên kia đầy phẫn nộ, nói xong liền cúp máy.

Sắc mặt Khuyết Lâm Dương lạnh xuống, ánh mắt nham hiểm hung ác.

Hắn nghĩ chuyện này qua lâu rồi sẽ không có ai nhắc lại nữa, trước đây nếu Kiều Vũ Sơ để ý chỉ cần điều tra một chút thì sẽ có kết quả, cần gì để nhiều năm như vậy.

Nàng đột nhiên làm chuyện này nhất định có nguyên nhân khác, là Kiều gia mượn cơ hội gây khó dễ hay là vì có người khác?

"Khuyết Dĩ Ngưng."

Khuyết Lâm Dương cẩn thận nhớ rõ cái tên này, lặp đi lặp lại, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.

Cô em gái tốt này của hắn đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến hắn nghi ngờ.

Đứa nhỏ được hắn trông từ nhỏ đến lớn sống trong nuông chiều, bản tính thế nao sao hắn không rõ ràng cho được, sao lại đột nhiên lợi hại như vậy, một tay khai sáng thị trường trò chơi khó dò kia?

Khuyết Lâm Dương dựa vào ghế, nghĩ đến chuyện này, sau đó nghĩ đến chuyện khác liền phiền lòng.

Bên này hắn không thuận lợi, Khuyết Sở Linh còn đá chân sau của hắn.

Đá hết người của hắn trong công ty con ra ngoài, đồng thời không nhận cuộc gọi của hắn, nhìn bộ dạng là không muốn ngồi cùng thuyền với hắn nữa, định bỏ thuyền rồi sao?

Đối với vị nhị muội này, Khuyết Lâm Dương thù không nhiều, chỉ cảm thấy nàng không có đầu óc, vì một người phụ nữ mà muốn sống muốn chết, trong lòng hắn vạn phần khinh thường, nhưng cho dù vậy hắn vẫn phải liên hệ.

Sắp xếp người liên hệ, Khuyết Lâm Dương mắc áo khoác, hẹn bạn chơi golf ra ngoài.

Xuân tháng tư cỏ phủ xanh động, Đặng Chỉ bưng cho hắn ly nước chanh, để lên bàn.

Nàng không ở lâu, xoay người về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau 1 tiếng, cửa bí mật phòng nghỉ được mở.

"Sao hả, thuận lợi không?"

Đặng Chỉ đi tới giúp Khuyết Lâm Dương cởϊ áσ khoác, treo lên giá áo.

"Coi như thuận lợi, mặc dù Kiều gia có chút phiền, nhưng cũng không phải quái vật lớn, chọc tức anh thì đừng trách anh chơi lại bọn họ."

Khuyết Lâm Dương tháo mắt kính xuống, nằm trên sofa.

Đặng Chỉ đi đến xoa bóp chân cho hắn, nhìn nam nhân tướng mạo nho nhã không tầm thường, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

Đặng Chỉ đột nhiên nghĩ đến gì đó, có chút bận tâm nói: "trước đó anh họ có đến tìm em, nói là có thể anh ấy sẽ bị tra ra, em có cần cắt đứt liên hệ với anh ấy không?"

"Không tra được ra chúng ta đâu," Khuyết Lâm Dương thả lỏng nói, nhưng nói xong lại có chút lo lắng, "dùng tải khoản khác chuyển tiền cho anh ta đi, kêu anh ta xuất ngoại đi."
"Được," Đặng Chỉ gật đầu, "lần này thất bại, vậy vẫn phải tìm cơ hội tiếp tục ra tay nữa hả?"

Khuyết Lâm Dương mở mắt, thần sắc có chút phiền chán.

"Coi như cô ta mạng lớn, bị thương nặng vậy vẫn chưa chết."

Hắn đã sớm sắp xếp xong kết quả cho nàng, nhưng không ngờ nàng lại mạng lớn.

"Nói vậy, hiện tại anh trai không thể ra tay được nữa, trước tiên cứ giải quyết chuyện phiền phức đi đã."

Khuyết Lâm Dương trầm giọng nói, sau đó ôm Đặng Chỉ.

"Đừng nói mấy chuyện này nữa, mấy ngày rồi không gặp em."

"Em cũng nhớ anh, hôm qua vợ anh lại đến nữa, nhưng em không có ra mặt."

Đặng Chỉ nghĩ đến nhìn thấy nữ nhân kia trong lòng liền ghen tức, nữ nhân này bối cảnh đã không còn gì giúp cho Lâm Dương, dựa vào cái gì mà chiếm vị trí vợ chính thức không chịu buông chứ, còn sinh con gái nữa.
"Mặc kệ cô ta đi, khi anh cướp được Khuyết gia rồi, thì không cần phải giả vờ nữa."

"Ừ, em và con trai sẽ là hậu phương vững chắc cho anh, Lâm Dương, cho em một đứa nữa đi, con trai nói muốn có em gái chơi cùng nó rồi."

Đặng Chỉ cười khẽ, âm cuối tan trong không khí.

Mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ hồi lâu, dần biến mất vào bóng tối.

Khuyết Dĩ Ngưng cầm di động xem phát sóng trực tiếp, lưu lại chứng cứ.

Mấy ngày trước, nàng nhờ Giải Ngạn Hoài hack camera chỗ ở của Đặng Chỉ, Lâm Chân nhân cơ hội lẻn vào lắp thêm camera có mic ghi âm thu nhỏ, nhìn qua màn ảnh thì có vẻ Đặng Chỉ và Khuyết Lâm Dương không hề biết gì cả, Khuyết Dĩ Ngưng cười để di động xuống, gọi cho Kiều Vũ Sơ, dặn nàng nhắc nhở trưởng bối trong nhà, Khuyết Lâm Dương sẽ trả đũa bọn họ.

Có được chứng cứ này, vạch trần bộ mặt thật của Khuyết Lâm Dương không còn là vấn đề khó nữa, vấn đề hiện tại là tách hình tượng của hắn ra khỏi Khuyết gia, đánh vào điểm yếu của hắn.
Mặc dù Khuyết Lâm Dương vẫn chưa nhận hết hoàn toàn Khuyết thị từ trong tay Khuyết ba, nhưng trước khi nàng sinh ra, hoặc là sinh ra sau đó, Khuyết Lâm Dương đã được dạy dỗ như một người thừa kế rồi, tiếp nhận Khuyết thị xong thì có thể mượn danh Khuyết thị ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu hắn đem Khuyết gia tấn công thì Khuyết gia nhất định sẽ bị tổn hại lớn.

Khuyết Dĩ Ngưng nhắm mắt lại nghĩ, ở trong ánh dương ấm áp bất chợt ngủ thiếp đi.

Trong mơ là mặt sông u ám, ánh trăng tròn cô độc tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuống dưới.

Có âm thanh tử xa truyền đến, nhưng dường như cũng rất gần.

Âm thanh hòa cùng gợn nước, nghe không rõ, nhưng vào trong đầu thì dường như ghe rất rõ ràng.

'Tôi ngồi một mình dưới ánh đèn dầu vàng vọt suy ngẫm, nhân vật thím Tường Lâm nhàn chán cực điểm, như một món đồ chơi cũ nát bị kẻ khác chán ghét ném vào bãi rác, rồi vẫn luôn xuất hiện trong bãi rác ấy. Dưới góc nhìn của những kẻ sống quá đỗi suиɠ sướиɠ thì có lẽ bọn họ lại ngạc nhiên vì sao thím ta vẫn còn sống ở cõi trần này, rồi tới hiện tại xem ra sự tồn tại này đã bị thế sự vô thường quét đi sạch sẽ.'
Âm thanh khẽ than đầy giễu cợt, bị gợn nước chuyển động khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Khuyết Dĩ Ngưng mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng.

Tròng mắt nàng chuyện động, nhớ lại âm thanh trong mộng.

Âm thanh bị cách trở lớn, Khuyết Dĩ Ngưng không phân biệt được là ai, nhưng nàng nghĩ nếu nguyên chủ bị Khuyết Lâm Dương gϊếŧ, Khuyết Lâm Dương nói ra câu này cũng không có gì ngạc nhiên.

Nàng mở mắt nhìn, phát hiện tình huống của nàng không ổn.

Nàng nhớ trước khi ngủ, nàng vẫn ngồi trên xe lăn, sao giờ lại nằm trên giường rồi?

Trong phòng im lặng không có bóng người, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không ấn chuông gọi y tá đến, mà lấy di động của mình mở camera lên xem.

Khi nàng ngủ không lâu sau, Cố Sơn Tuyết vào.

Cô đứng im nhìn nàng một hồi, cúi người bế nàng lên, cẩn thận để lên giường.
Khuyết Dĩ Ngưng siết chặt di động, mở to hai mắt nhìn, mặt nở nụ cười. Nhưng rất nhanh, nụ cười biến thành buồn bã.

Vì sao chứ! sao lúc đó nàng không tỉnh lại?

Nàng bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy Cố Sơn Tuyết bế công chúa với mình!

Nhiều cơ hội tốt! nhưng vì sao!

Nhưng mà trước giờ nàng chỉ ngủ thiêu thiêu, cho dù bị thương cảnh giác giảm xuống, cũng không thể bị người bế mà không cảm giác gì.

Khuyết Dĩ Ngưng chớp mắt, mỉm cười nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: Sơn Tuyết, chị mới đêm thăm em hả?

[ Cố khả ái ]: ừ, đúng lúc em đang ngủ.

"Chị bế em lên giường hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng gửi tin nhắn âm thanh, âm thanh ngọt mềm, ngữ điệu kéo dài mang theo hương vị vui vẻ.

Cố Sơn Tuyết ngồi trong phòng nghỉ nhìn sang người bạn đang tò mò nhìn mình, ban đầu chỉ muốn nhắn tin nhưng không ngờ lại chuyện thành tin nhắn âm thanh.
Queena trêu chọc nói: "ghê nha, Cố, nhanh như vậy đã tìm được bạn trong rồi sao?"

"Tôi về được nửa năm rồi."

Cố Sơn Tuyết không ngẩng đầu nói, gõ chữ trên di động.

[ Cố Sơn Tuyết ]: ừ, ngủ như vậy em sẽ rất khó chịu.

[ Ngưng Ngưng ]: nhìn chị gầy như vậy, mà không ngờ lại khỏe đến thế nha.

[ Cố Sơn Tuyết ]: do em quá nhẹ.

Tai nạn lần này, Khuyết Dĩ Ngưng gầy đi rất nhiều, lúc Cố Sơn Tuyết bế Khuyết Dĩ Ngưng cảm nhận trọng lượng của nàng không khỏi nhíu mày.

Khuyết Dĩ Ngưng lại gửi âm thanh tin nhắn đến, Cố Sơn Tuyết thấy Queena hóng hớt liền lấy tai nghe Bluetooth, đeo lên tai, nhấn vào màn hình nghe.

"Cũng không nhẹ lắm a, nhưng mà thần kỳ thật em không tỉnh a, bình thường ai đụng vào em là em tỉnh rồi."

"Chắc là cơ thể của em đã chấp nhận cho đại tiềm thức não điều phối, đối với chị 100% tín nhiệm và yên tâm."
Âm thanh bọc mật đường, mang theo hương vị độc hữu của Khuyết Dĩ Ngưng, hạnh phúc nháy mắt qua tai kích đến đại não, tựa như âm thanh pháo hoa đang nổ tung trong đầu.

Nàng nói trắng trợn không hề che giấu, tai Cố Sơn Tuyết đỏ ửng.

Cô bối rối không biết đáp lại thế nào, biểu tình xoắn xít bị Queena thấy rõ ràng.

"Cố, không phải bà đang yêu đó chứ?!"

Queena tò mò hỏi thăm, trong lòng khó tin.

Queena là hàng xóm Cố Sơn Tuyết, từ hàng xóm thành bạn học, tuy thân thiết, nhưng Queena luôn cảm giác mình luôn cảm giác mình và Cố Sơn Tuyết có khoảng cách, Cố Sơn Tuyết là người rất khó đến gần, cho dù quen biết nhiều năm, Queena cũng không dám nói mình hiểu cô 100%, nhưng 80% thì vẫn có thể.

Vì quen thuộc nên mới cảm thấy bất ngờ.

Cố Sơn Tuyết thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Queena lắc đầu, cô không biết tra lời Khuyết Dĩ Ngưng thế nào, chỉ biết nhắn 4 chữ 'nghỉ ngơi cho tốt'.
"Nhìn bà có chút phiền não? hay là..... nói tôi nghe đi, tôi ngàn dặm xa xôi đến đây, không phải là để giúp bà sao?"

Queena bày ra tư thế lắng nghe, dự định bài ưu giải nạn cho bạn tốt của mình.

"Ý tốt của bà tôi xin nhân, nhưng thật ra không có gì cả, tôi sắp xếp cho bà xong hết rồi đó, An Đạt bọn họ đều ở đây, chắc mà sẽ thích nghi sớm thôi."

Cố Sơn Tuyết lắc đầu với nàng, đứng dậy định rời đi.

"Bà lúc nào cũng vậy, chuyện gì cũng giấu trong lòng, không cần nói với tôi là không có gì đâu, chủ yếu chính là bà đó, Cố, nếu bà thực sự thích thì theo đuổi đi."

Queena thực sự cũng không rõ tình huống thế nào, nhưng nàng thấy Cố Sơn Tuyết biểu lộ cảm xúc, nàng giám chắc cô thích nữ nhân bên kia điện thoại rồi.

"Nhưng tôi không thể."

Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng cúi đầu, cô đưa lưng về phía Queena, cho nên Queena không thấy rõ mặt cô.
Queena mơ hồ hỏi: "vì sao không thể?"

Cố Sơn Tuyết trầm mặc, không dám nói ra nguyên nhân.

Tôi sợ đồng ý với nàng, là mất đi sự bắt đầu của nàng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trích dẫn một đoạn trong CHÚC PHÚC của Lỗ Tấn tiên sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.