Chương trước
Chương sau
Khuyết Dĩ Ngưng rất ghét người khác chạm vào thân thể nàng, mặc dù nàng vô tình kéo áo Cố Thiến Thiến.

Sau khi phản ứng kịp, Khuyết Dĩ Ngưng liền lùi lại, cùng lúc đó Cố Thiến Thiến cũng đẩy nàng ra.

Các nàng chán ghét nhau rõ ràng không hề che giấu, ai cũng không đụng vào nhau, ai cũng coi như như vi khuẩn.

Khuyết Dĩ Ngưng vốn ngồi không vững, Cố Thiến Thiến dùng sức đẩy khiến nàng nghiêng người qua một bên.

Ngay lúc sắp chạm đất, vệ sĩ sắp lao đến, một bàn tay khác tốc độ nhanh hơn tiếp được.

Cố Sơn Tuyết đỡ Khuyết Dĩ Ngưng, tay kia giữ xe lăn, để Khuyết Dĩ Ngưng ổn định ngồi xuống.

"Sơn Tuyết?"

Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng mang theo vui mừng, cười nhìn Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không kịp nói với Khuyết Dĩ Ngưng, đưa tay vỗ mu bàn tay của nàng trấn an, cau mày bài xích chán ghét nhìn Cố Thiến Thiến.

"Cô đến đây làm gì?"

Khi Cố Sơn Tuyết nhìn thấy Cố Thiến Thiến, vô thức liền nghĩ đến nàng muốn hại Khuyết Dĩ Ngưng, hơn nữa hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng còn đang bị thương, đi đứng không tiện, nếu Cố Thiến Thiến thật dám làm gì, sợ là phản kháng không được.

Dù sao trong lòng cô vị kế muội này chả có gì tốt, là con gái riêng của tiểu tam không nói, đến cả nhân cách tác phong cũng có vấn đề.

"Tôi đến thăm hỏi một chút, đúng lúc nàng tự kéo tôi, không liên quan gì đến tôi."

Cố Thiến Thiến vội giải thích, phủi sạch liên quan.

Tuy nàng rất ghét Cố Sơn Tuyết, nhưng nàng biết hiện tại không thể đối đầu với Cố Sơn Tuyết, vì Cố Sơn Tuyết đang làm trong công ty, quản lý rất tốt, ba cũng coi trọng cô, đối với ý kiến của cô đồng tình rất nhiều, nàng mới vừa về không muốn bị phạt nữa, không ở lại Lư Tô làm sao đấu với nàng.

"Đúng là em di chuyển xe vô tình lôi nàng theo, nhưng là nàng cố ý kích động em, nói em bị xe đụng đáng đời, còn nói em xấu."

Mắt Khuyết Dĩ Ngưng vừa chuyển, nắm tay Cố Sơn Tuyết, âm thanh nhỏ nhẹ biểu tình ủy khuất nói.

Đi đường bạch liên, để bạch liên không còn đường đi.

Trong mắt Khuyết Dĩ Ngưng cất dấu hài hước, ngược lại nàng cũng nói thật.

Cố Thiến Thiến nghe nửa câu đầu của Khuyết Dĩ Ngưng còn thở dài một hơi, nhưng nghe nửa câu sau thì xém chút muốn lao lên.

"Không phải..... tôi....."

Cố Thiến Thiến không biết nên giải thích thế nào, mấy lời này đúng là nàng nói.

Cố Thiến Thiến tức muốn chết, nàng không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Cố Sơn Tuyết, nhưng nhìn biểu tình của Cố Sơn Tuyết, nàng nhịn không được trong lòng thấy sợ, âm thầm chửi Khuyết Dĩ Ngưng không biết xẩu hổ, còn giả bộ đáng thương, vừa rồi còn mắng nàng hăng say lắm mà.

"Tôi tưởng cô ở trong núi nửa tháng đã biết hối lỗi rồi, xem ra cô ngu xuẩn độc ác hết thuốc chữa, cô vào thêm nửa tháng nữa đi."

Trong lòng Cố Sơn Tuyết vô cùng tức giận, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Kỳ thực cô biết Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dễ bị Cố Thiến Thiến khi dễ, vốn dĩ Khuyết Dĩ Ngưng cũng không coi Cố Thiến Thiến ra gì, nhưng thấy Khuyết Dĩ Ngưng ủy khuất kể lể như vậy, lòng cô lại đau thắt, nhịn không được nghĩ đến cảnh Khuyết Dĩ Ngưng bị Cố Thiến Thiến dùng lời độc ác nhục mạ, hận không thể trực tiếp túm cổ Cố Thiến Thiến ném ra khỏi đây.

" Cố Sơn Tuyết cô không được đối với tôi như vậy! cô dựa vào cái gì...."

Cố Sơn Tuyết gọi điện thoại cho tài xế: "vào đưa Cố Thiến Thiến về nhà."

Cố Thiến Thiến tức đỏ mặt, giậm chân chạy ra ngoài.
Cố Sơn Tuyết không thèm nhìn nàng, mà nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, xem cái trán nàng bị u.

"Không sao chứ? bị dọa rồi?"

Vừa rồi thấy Khuyết Dĩ Ngưng sắp đáp đất, Cố Sơn Tuyết lo sốt vó.

Khuyết Dĩ Ngưng ôm hông Cố Sơn Tuyết, đưa đầu dựa vào ngực Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng nói: "có bị dọa một chút."

Ở trước mặt crush, thì phải yếu đuối vài phần, ở trước mặt người biểu hiện này không quan trọng, nhưng ở trước mặt crush, thì mình như phải chịu ủy khuất lớn, nhịn không được muốn làm nũng, muốn được vỗ về.

Cảm xúc này của Khuyết Dĩ Ngưng 3 phần thật, 7 phần giả, có cơ hội làm nũng không làm là phí.

"Lần sau cho vệ sĩ theo canh giữ cạnh em đi, tránh bị người khác đụng phải."

Cố Sơn Tuyết vuốt đầu Khuyết Dĩ Ngưng, hơn nửa tháng Khuyết Dĩ Ngưng không dưỡng tóc, màu nhuộm đã phai đi để lộ màu đen rối bời sau đầu.
"Ừ."

Khuyết Dĩ Ngưng đồng ý, nhìn Cố Sơn Tuyết đưa cổ tay mình ra.

Cổ tay nàng trắng nhỏ gầy, trên đó có đeo dây cột tóc đính con bướm vàng, đưa về phía Cố Sơn Tuyết lắc lư.

Cố Sơn Tuyết hiểu ý, tháo dây xuống, gom tóc Khuyết Dĩ Ngưng lại cột lên cao cho nàng.

Bầu không khí giữa các nàng rất hài hòa, khiến người ngoài không thể xen vào được.

Queena đứng một bên im lặng làm cột, nghĩ các nàng khi nào mới thấy mình.

"Vị này là?"

Kỳ thực lúc đầu Khuyết Dĩ Ngưng cũng để ý có người đến, nhưng chi liếc một cái, không để ý nhiều, hiện tại ánh mắt nàng dời từ Cố Sơn Tuyết qua, thì thấy nữ nhân đứng đằng sau.

Đó là một cô gái nước ngoài xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, đang cười với nàng.

"Hi, tôi là Queena bạn của Cố."

Tiếng Anh Khuyết Dĩ Ngưng rất tốt, giao lưu cũng không khó khăn gì, cũng chào hỏi với Queena giới thiệu tên mình.
Queena nhìn Cố Sơn Tuyết nháy mắt, không cần hỏi cũng có thể đoán được cô gái xinh đẹp ngồi xe lăn chính là cô bé là Cố Sơn Tuyết thích rồi, nhìn biểu hiện của cô rất nhiệt tình.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng thấy được thiện ý của nàng, chỉ coi tính cách Queena phóng khoáng nên thoải mái nói chuyện với nàng.

Cố Sơn Tuyết đẩy xe lăn, nhìn khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng nói chuyện vui vẻ, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

Queena nhìn thấy, trong lòng tấm tắc.

Quả nhiên tình yêu khiến con người ta không bình thường, Cố Sơn Tuyết trước giờ luôn quyết đoán lại vì tình cảm mà sợ hãi không dám tiến về phía trước yêu người ta, nhưng mấy chuyện như vậy không phải là định mệnh, con người sẽ thay đổi, tình cảm cũng sẽ thay đổi, vạn vật thế gian không gì có thể cố định mà không thay đổi.

Queena không tin Cố Sơn Tuyết không hiểu điều này, nàng biết Cố Sơn Tuyết đang tự nhốt mình lại.
Muốn phá cái lồng của nàng thì cần có kiếm sắc bén phá nó, đó là một người nhiệt tình luôn chủ động không lùi, hiển nhiên Khuyết Dĩ Ngưng trước mặt này rất thích hợp.

Quay về phòng bệnh, Cố Sơn Tuyết vào phòng vệ sinh, dự định lau mặt cho Khuyết Dĩ Ngưng.

"Cô có thể kêu cô ấy ra ngoài một chút được không, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Khuyết Dĩ Ngưng nghe Queena nói nhỏ, mặc dù không rõ đối phương muốn nói cái gì, nhưng cảm giác không phải chuyện xấu, hơn nữa còn nói sau lưng Cố Sơn Tuyết, vậy nhất định là về Cố Sơn Tuyết rồi, liền gật đầu với nàng.

Vì vậy nàng chờ Cố Sơn Tuyết lau mặt giúp nàng xong thì nói: "Sơn Tuyết, em muốn ăn cherry, chi có thể mua giúp em được không?"

Mặt nàng viết chờ 'xin chị, xin chị' Cố Sơn Tuyết đối với vẻ mặt của nàng như vậy cũng không từ chối nổi, gật đầu.
Trước khi ra cửa, cô để cho Queena một ánh mắt, kêu nàng không được nói lung tung.

Queena vô tội mơ màng nhìn lại cô, biểu thị bà muốn nói cái gì chứ?

Sau khi xác nhận Cố Sơn Tuyết đã đi khỏi, Queena mới nói.

"Khuyết, cô thích Cố đúng không?"

Khuyết Dĩ Ngưng không kinh ngạc khi Queena biết, tuy nàng cảm thấy mình biểu hiện không hề rõ ràng, gật đầu chờ Queena nói tiếp.

"Vậy cô biết Cố thích cô không?"

Nói đến chuyện này, Khuyết Dĩ Ngưng liền to gan đoán, có thể nghe được từ miệng bạn của Cố Sơn Tuyết, nói rõ Cố Sơn Tuyết có thể đã chia sẻ tâm tình của cô ấy với bạn mình.

"Tôi nghĩ là tôi biết, nhưng tôi chỉ cảm giác được cô ấy động lòng với tôi, nhưng cô ấy không chịu nói, cũng không trả lời."

Khuyết Dĩ Ngưng không có buồn, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, nàng biết Cố Sơn Tuyết có cảm giác với nàng, nhưng cô đáp lại như thế này là kiểu đáp lại mà nàng không mong muốn.
Nàng chỉ nghĩ do tính cánh Cố Sơn Tuyết là như vậy, nên mới từ từ tìm hiểu nội tâm của cô.

Nhưng lời tiếp theo Queena nói khiến cho nàng có chút kinh ngạc.

Queena: "không cần hoài nghi cảm giác cô ấy đối với cô đâu, tôi thề đây là lần đầu tôi thấy cô ấy giao động rất nhiều đó, cô ấy rất thích cô, cũng rất lo lắng cho cô, nhưng lại không dám đáp lại cô."

"Không dám?"

Khuyết Dĩ Ngưng có chút kinh ngạc, nghĩ đến không lẽ tình cảm của nàng đáng sợ quá dọa Cố Sơn Tuyết rồi sao?

Hay là Cố Sơn Tuyết nghĩ nàng chỉ vui đùa, nhưng thực sự nàng cũng có chút hoa tâm mà thôi!

"Là tính cách của cô ấy hoặc có lẽ do vấn đề quan niệm."

Queena giải thích từng chút một cho Khuyết Dĩ Ngưng vì sao Cố Sơn Tuyết do dự không dám tiến đến đáp ứng, nói đến gia đình Cố Sơn Tuyết.

Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của một người, nhất là ảnh hưởng từ gia đình thì khó mà bỏ được.
Khuyết Dĩ Ngưng nghe xong nháy mắt trầm mặc, chốc lát nàng liền hiểu ra chỗ sai của mình.

Nàng biết đây chỉ là quyển sách, nàng biết Cố Sơn Tuyết là nữ chính, nên nàng không thể tránh được việc mang thứ tình cảm này đặt vào nhận thức của Cố Sơn Tuyết, theo bản năng nàng nghĩ Cố Sơn Tuyết là thiên mệnh, gia đình nguyên sinh khi dễ người của cô chung quy rồi sẽ bị cô giẫm dưới chân, cô sẽ là ánh sáng chói nhất còn tồn tại.

Cho nên nàng quên mất, cho dù là nhân vật chính, thì trong hoàn cảnh này, trước kia cũng chỉ là một thiếu nữ, trong lòng cũng sẽ có những tổn thương đau đớn.

Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy rất lớn, nàng không để mấy người Cố gia kia vào mắt, nàng cảm thấy hoặc có lẽ nàng cho rằng Cố Sơn Tuyết nghĩ đám người tàn ác ngang ngực kia không quan trọng, nhưng nàng lại quên, cho dù người đàn ông kia phụ tình độc ác đến mấy, thì cũng là cha ruột của Cố Sơn Tuyết, cũng là người mẹ Cố Sơn Tuyết không thể quên được, với cái cảm giác không thể quên được này, Cố Sơn Tuyết dĩ nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng theo.
Khuyết Dĩ Ngưng vốn cũng là người coi trọng gia đình, tuổi thơ đẹp đẽ kiên định mang theo vào trong xương nàng lương thiện và kiên trì, bất quá hạnh phúc này của nàng đã bị phá hủy, khi nàng bắt đầu trả thù, ban đầu nàng trở thành người phóng túng và rất tàn nhẫn để sống, nhưng cô thì không, nàng luôn nhớ lời ba mẹ nói khi còn nhỏ, tuy nhất định phải trả thù mấy người đó, nhưng tuyệt đối không được dùng mạng mình để đánh đổi thứ mình muốn.

"Cô ấy cảm thấy cô ấy đối với người mình thích vẫn không có đủ kiên định đi đến trọn đời cùng người ta, cô ấy lo sợ sẽ giống như cha cô ấy làm chuyện sai lầm nực cười, nhưng mà thực sự cô ấy đang lo lắng chuyện này, tôi nghĩ chắc là mẹ cô ấy đã tạo áp lực rất lớn cho cô ấy."

Cho nên cô ấy mời dồn bản thân tự ngược cực đoan như vậy.
Hàm nghĩa câu này Queena không nói, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng tự hiểu được.

"Tôi chưa từng nghĩ là cô ấy nghĩ như vậy."

Lông mi Khuyết Dĩ Ngưng run run, nhìn náng ấm ngoài cửa sổ, âm thanh có chút khó hiểu.

Khuyết Dĩ Ngưng làm người tùy tâm, nàng thích Cố Sơn Tuyết nên theo đuổi, càng theo đuổi càng thích, không muốn buông, nàng chưa từng nghĩ sẽ sống trọn đời với người kia như thế nào, đối với suy nghĩ của nàng chỉ cần được ở cùng người kia thì làm chuyện mình muốn là được.

Nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng khổ sở, tâm tình trong lòng khó mà diễn tả được.

Nếu không có Queena nói cho nàng biết, nàng cũng không đoán ra được việc này.

"Suy nghĩ như vậy đúng là rất đặc biệt, nói thật tôi cũng lần đầu thấy như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi ha?"

Queena cũng biết khó mà tin được, chưa từng nghe đến kiểu suy nghĩ như vậy bao giờ.
Queena: "tôi có hỏi cô ấy, nếu cậu này chuẩn bị xong rồi, người cậu này thích không chờ được mà bỏ đi, cô sẽ làm gì? cô đoán xem cô ấy nói gì?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "hả?"

Queena: "cô ấy nói sẽ chúc phúc, chỉ cần nàng hạnh phúc là được, kiểu suy nghĩ này, tôi không biết cô ấy đang ích kỷ hay là vô tư."

Ích đem tình cảm của mình cho người khác vác, vô tư đến vô vị không có gì vui vẻ, tình cảm như vậy thật bi quan.

Đa số mọi người phải có quá trình rồi mới đến kết quả, nhưng cô không nên định trước kết quả xấu như vậy, mà kết quả này cũng không phải là cố định không thể thay đổi được.

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến trong quyển sách đó Cố Sơn Tuyết làm sao sống chung với Phó Văn Tĩnh được?

Nàng nghĩ, Phó Văn Tĩnh chắc cũng phải rất kiên trì.

Còn nàng, cũng sẽ rất kiên trì.
Đột nhiên nàng cảm thấy, mình không biết nội dung sách thật tốt, vì nàng cũng không muốn biết quá trình, nàng không muốn sửa chữa chuyện tình yêu của người khác, từ khi nàng đến đây thì Cố Sơn Tuyết đã định không còn Cố Sơn Tuyết nguyên bản nữa rồi.

Cố Sơn Tuyết không phải là định mệnh của Phó Văn Tĩnh, mà là Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết.

"Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, để tôi hiểu cô ấy hơn."

Khuyết Dĩ Ngưng thở ra một hơi, nụ cười sáng lạn, trong mắt có ánh sáng.

"Tôi không thích cô ấy cứ suy nghĩ như vậy, nhưng mà cô, Khuyết, tuy hôm nay mới quen biết, nhưng tôi cảm thấy cô ấy thích cô thì không sai người, thực tế hôm nay tôi gặp cô cũng cảm giác như vậy, cảm thấy cô rất tuyệt, nếu cô rời bỏ cô ấy, thì đó là tổn thất của cô ấy, tuy hiện tại cô ấy nói chúc phúc, nhưng đến lúc đó cô ấy chắc chắn sẽ rất đau khổ, tôi là bạn của cô ấy, tôi hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc."
Queena nói rất chân thành, nàng không muốn bạn tốt biến thành bộ dạng kia.

Nếu cô không chủ động, vậy thì nàng ra tay đẩy giúp một cái.

Queena: "có muốn trao đổi số liên lạc không? hiện tại tôi ở đây giúp cô ấy xử lý vài việc, phải cần một thời gian ngắn mới đi, cần tôi giúp gì thì cứ điện cho tôi."

"Được."

Khuyết Dĩ Ngưng tươi cười cùng Queena trao đổi số liên lạc.

"Đang nói cái gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Cố Sơn Tuyết mở cửa vào thì nghe thấy tiếng Khuyết Dĩ Ngưng và Queena cười từ trong phòng bệnh truyền ra, nên kéo cửa rộng ra hỏi.

"Đang nói chuyện vui trước kia, không ngờ Sơn Tuyết chị đây tàn bạo như vậy a, dùng đề bài để từ chối người khác theo đuổi."

Khuyết Dĩ Ngưng cười không ngừng, vui vẻ nghe Queena kể chuyện khi Cố Sơn Tuyết còn học cao trung và đại học.
Queena nói khi học cấp ba, có người theo đuổi Cố Sơn Tuyết mãi không dừng, cự tuyệt không được, vẫn cứ quấn lấy. Cố Sơn Tuyết liền cho người đó cái đề vi phân và tích phân, nói với người đó nếu có thể giải được trong 10 phút trước mặt cô thì sẽ đồng ý với hắn, hiển nhiên người đó không giải được.

Nhưng người kia cũng không từ bỏ, khổ học 1 tháng, tự tin tràn đầy đi giải đề, nhưng Cố Sơn Tuyết lại đưa thêm cái đề Vật Lý mới, người kia thất bại thảm hại đi về.

Cứ vậy, người kia đành bỏ không theo đuổi Cố Sơn Tuyết, quyết tâm vùi đầu vào biển vật lý học.

"Đã là chuyện cũ rồi."

Cố Sơn Tuyết bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bạn thân bát quái, đi rửa cherry cho Khuyết Dĩ Ngưng, bỏ lên tay nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng chà chà cho lên miệng, vị cherry ngọt ngào, cắn hai miếng, Khuyết Dĩ Ngưng ném hạt vào thùng rác, lại cầm một quả để bên môi Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết vô ý cắn một nửa, chạm phải ánh mắt cười của Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng: "ngọt hông?"

Cố Sơn Tuyết: "ngọt."

Khuyết Dĩ Ngưng cắn nửa miếng cherry còn lại như bình thường, ăn sạch thịt quả, gật đầu nói: "đúng là rất ngọt."

Cố Sơn Tuyết thấy hành động của nàng thì nóng đỏ mặt, nhưng biểu tình của Khuyết Dĩ Ngưng lại quá tự nhiên, môi nàng bị bước cherry đỏ làm ướt, nà thò đầu lưỡi ra nhẹ liếm quanh, nhìn thấy ánh của cô sau đó cười nhỏ một tiếng.

Mặt Cố Sơn Tuyết còn đỏ hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.