Chương trước
Chương sau
Tiếu Tiếu ngẩng đầu thấy Khuyết Dĩ Ngưng rơi nước mắt, vội buông điện thoại xuống đi đến.

"Tiểu cô cô, cô cô sao vậy? có phải là đau lắm không?"

"Không sao, vừa rồi có cát bay vào mắt thôi."

Khuyết Dĩ Ngưng dỗ nàng, ngừng rơi nước mắt.

Nàng chỉ là sơ ý không thể kiềm chế được tâm tình của mình.

Nàng nhìn đôi mắt ngây thơ của Tiếu Tiếu, hy vọng lúc nàng vĩnh viễn luôn như vậy.

Khuyết Dĩ Ngưng lại nói chuyện thường ngày với Vưu Lan Thanh, cũng không nhắc đến Khuyết Lâm Dương nữa.

Hiện tại chưa đến lúc, Khuyết Lâm Dương vẫn chưa biết là do nàng làm, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải phơi bày, nàng biết không nên nói lúc này với Vưu Lan Thanh, vì sợ bà nhịn không được, không nên đốt cháy giai đoạn, nên để Khuyết ba và Khuyết mẹ cùng có mặt rồi nói sau sẽ chắc ăn hơn.

Đương nhiên, còn phải có Khuyết Sở Linh và Khuyết Tử Tịch nữa.

Bên ngoài trời đã không còn sớm, Khuyết Dĩ Ngưng nói Vưu Lan Thanh về nhà, dù sao Vưu Lan Thanh cũng đã có tuổi rồi, thức khuya tinh thần cũng không tốt.

"Mẹ, tối nay đừng đưa Tiếu Tiếu về, nên cho ở nhà mẹ một thời gian đi."

Vưu Lan Thanh kỳ quái hỏi: "sao lại như vậy?"

"Sau này con sẽ giải thích, nghe con đi," Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Vưu Lan Thanh nói xong, quay đầu nhìn Tiếu Tiếu, "Tiếu Tiếu, con có đồng ý ở lại nhà bà nội một thời gian không?"

Tiếu Tiếu do dự trong chốc lát, gật đầu.

Khuyết Dĩ Ngưng biết nàng còn nhớ mẹ, nhưng trong khoảng thời gian này Hầu Man Ny cũng không thể chăm sóc cho Tiếu Tiếu được, cũng không nên để Tiếu Tiếu bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực này.

"Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"

Vưu Lan Thanh cảm thấy không ổn, vừa rồi tâm tình con gái đã không ổn rồi, nói như vậy, có phải là đã biết gì rồi không?

"Không có gì đâu, mẹ về nhà nói với ba giúp con, để Tiếu Tiếu ở lại một thời gian."

Khuyết Dĩ Ngưng chỉ nói một chút, khiến Vưu Lan Thanh tưởng là công ty bọn họ có chuyện gì, nên cũng bị ảnh hưởng theo, thấy Khuyết Dĩ Ngưng không nói, Vưu Lan Thanh không thể làm gì khác đành mang theo Tiếu Tiếu rời đi.

Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, ánh sao thưa thớt.

11:00 PM, Cố Sơn Tuyết đến.

Cô tự nhiên ngồi cạnh gường, hỏi Khuyết Dĩ Ngưng có muốn ăn trái cây không.

Khuyết Dĩ Ngưng mở to mắt nhìn cô, chậm rãi chớp mắt.

Rõ ràng là thích nàng mà, chăm sóc rất cẩn thận nữa, còn tự gạt mình chỉ là bạn bè mà thôi.

Có Sơn Tuyết thực sự đang từ lừa chính mình sao?

"Sao vậy, nhìn tâm tình có vẻ không vui?

Cố Sơn Tuyết thấy nàng có chút thất thần, buông trái cây trên tay xuống, đứng cạnh chỗ giường Khuyết Dĩ Ngưng.

"Sơn Tuyết, chị ngồi chỗ này đi."

Khuyết Dĩ ngưng vỗ giường của mình, hy vọng Cố Sơn Tuyết có thể đến gần một chút.

Chưa bao giờ nàng như hôm nay, cảm thấy thật cô đơn, giống như con cá mắc cạn cần nước như cần Cố Sơn Tuyết làm bạn vậy.

Cố Sơn Tuyết nghe theo nghiêng người ngồi lên, cô vừa ngồi lên, trên lưng liền có một đôi tay.

Thân thể cô hơi cứng lại, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng.

Cô không nói, chỉ im lặng để Khuyết Dĩ Ngưng tựa vào.

Cô cúi đầu không rõ cảm xúc trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng, theo bản năng liền nghĩ chắc là lúc này Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không thoải mái, muốn im lặng buông xuống gì đó.

Bản năng cảm ứng này hầu như trùng khớp với Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại, cho nên nó là thần giao cách cảm, các nàng không ai nói gì.
Một hồi lâu, nàng mới nói.

"Hôm nay có được một ít chứng cứ, em đã bắt đầu hành động trong nội bộ."

Khuyết Dĩ Ngưng không rời cái ôm của Cố Sơn Tuyết, cứ vậy mà nói kế hoạch của chính mình.

Cố Sơn Tuyết nghe kế hoạch của nàng, âm thầm giúp nàng phân tích.

Nàng tạo áp lực trong ngoài với Khuyết Lâm Dương, khiến cho công ty hắn không yên ổn, gia đình hắn cũng xào xáo, nội bộ của hắn mâu thuẫn, tứ phương thọ địch.

"Hắn nghĩ mình giấu tốt lắm sao, chỉ cần giả vờ thì sẽ lộ ra chân tướng, em mới hỏi mẹ một việc, hiện tại em cũng hoài nghi hắn cố ý ngất xỉu trước nhà mình."

Lúc nói chyện này tâm tình Khuyết Dĩ Ngưng không quá phẫn nộ, mà rất bình tĩnh truần thuật mạch lạc.

Kẻ xấu luôn thích giả vờ làm người tốt trước mặt người khác, nhưng hắn không thể cứ mãi giả vờ làm người tốt trước mặt tất cả mọi người được.
Tuy việc Khuyết Lâm Dương làm súc sinh cũng không bằng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thấy kinh ngạc gì, nàng từng đoán sai kẻ xấu, vì quyền lợi mưu tài hại mệnh thì tính là gì, loại ác nhân này cũng không coi mạng người khác ra gì.

Cố Sơn Tuyết trầm ngâm: "nếu hỏi rõ một chút, có thể tra ra được."

Cũng 30 năm rồi, nếu có chút tin tức, vẫn có thể tra ra được chuyện xưa.

"Nhưng ý nghĩa cũng không nhiều."

Khuyết Dĩ Ngưng cũng muốn tra, muốn biết trước khi Khuyết Lâm Dương vào Khuyết gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà biết được tình cách của hắn hiện tại, nếu tra được những thứ khác nữa thì cũng chỉ như nàng đã nói, cũng không có ý nghĩa gì nhiều, nếu tra mà không được gì thì sẽ mất thời gian và sức lực, mà nếu tra được không có cái gì dùng được thì cái có được cũng không bù nổi cái đã mất.
"Bỏ đi, nên quan tâm chuyện trước mắt, mặc kệ quá khứ của hắn, em đang muốn tách hắn ra khỏi Khuyết thị, mà hơi khó."

Khuyết Dĩ Ngưng nói tách không phải là đá Khuyết Lâm Dương ra khỏi Khuyết thị, cái này cũng đơn giản, có quan hệ con nuôi, cách chức hắn trong công ty, cắt đứt mọi liên hệ và công bố rõ ràng, mặc dù trên tay Khuyết Lâm Dương có cổ phần Khuyết thị, nhưng con số không nhiều, ảnh hưởng không quá lớn.

Nàng nói tách chính là những việc mấy năm nay Khuyết Lâm Dương mượn danh Khuyết thị đi làm việc riêng, nếu hắn muốn cắn ngược lại, thì mình cũng không được lợi gì mà còn bị bôi đen có thể làm sụp đổ Khuyết thị.

Nếu muốn bảo toàn cả Khuyết thị hoàn toàn thì là chuyện không thể nào.

"Chị sẽ giúp em."

Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng nói, vuốt mi tâm đang nhăn của Khuyết Dĩ Ngưng.
"Bên phía chị vẫn ổn chứ?"

"Ừ, vẫn tốt."

Khuyết Dĩ Ngưng bên này có việc thì Cố Sơn Tuyết bên kia cũng không thuận buồm xuôi gió gì nhiều, nhưng cũng may tình thế vẫn nằm trong sự khống chế của cô, cô vẫn dựa theo từng bước kế hoạch của mình tiến tiếp.

"Thuận lợi là tốt rồi, có chuyện cần giúp, nhất định phải nói cho em biết, không vui cũng phải nói cho em biết đó a."

Khuyết Dĩ Ngưng giật giật nửa người trên, nằm trong lòng Cố Sơn Tuyết.

Tóc nàng tản ra, như mây đọng lại trên đùi Cố Sơn Tuyết, khuôn mặt sạch sẽ mỹ diễm, tựa như bông hồng mang sương sớm.

"Ừ."

Khuôn mặt Cố Sơn Tuyết ôn nhu, sương tuyết tan dần, tràn đầy gió xuân.

Mặc dù là phòng đơn, nhưng cái giường của Khuyết Dĩ Ngưng lại rất rộng, đến khuya nàng muốn Cố Sơn Tuyết ngủ cùng nàng, trong lúc Cố Sơn Tuyết do dự, nàng liền nhõng nhẽo làm nũng.
"Chân đau, em ngủ cũng không thấy ấm, Sơn Tuyết ngủ với em đi mà, một đêm là được rồi."

Ai mà cản được Khuyết tiểu thư làm nũng chứ, dù sao Cố tiểu thư khẩu thị tâm phi cũng không làm được.

Còn Khuyết Dĩ Ngưng a, một đêm thì một đêm, nhưng ai nói được sẽ không có đêm thứ hai rồi thứ ba chứ?

Cố Sơn Tuyết cũng không từ chối, mỗi sáng rời giường đều ngồi bên cạnh ngắm khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng một hồi, sau đó rửa mặt rời bệnh viện đi đến công ty.

Vài ngày sau, Khuyết Sở Linh đến tìm Khuyết Dĩ Ngưng.

Nàng không chỉ nói chuyện công ty, mà còn nói chuyện Hầu Man Ny.

"Cô ấy biết được từ chỗ kẻ thù của Khuyết Lâm Dương việc hắn có con riêng, mấy hôm nay tâm tình kích động, chứng cứ kia tôi có xem rồi, 90% là thật."

Khuyết Sở Linh đối với việc này cũng thực sự rất kinh ngạc, mấy năm nay nàng cũng không biết Khuyết Lâm Dương làm việc này, có thể thấy Khuyết Lâm Dương giấu giếm rất kỹ.
"100% là sự thật."

Khuyết Dĩ Ngưng bình tĩnh nói.

Khuyết Sở Linh liền hiểu ra: "mấy thứ đó là cô gửi?"

Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười đáp lại câu hỏi này.

Khuyết Sở Linh cũng kinh ngạc với thủ đoạn của Khuyết Dĩ Ngưng, không ngờ nàng tra được chuyện bí mật này.

Khuyết Sở Linh: "cô ấy muốn hợp tác với cô, nói với tôi không muốn để Khuyết Lâm Dương sống yên ổn, cô ấy và Khuyết Lâm Dương đã nhiều năm làm vợ chồng, có thể giúp chúng ta không ít, nhưng hiện tại có thể Khuyết Lâm Dương đã cảnh giác với cô ấy, tuy hắn không bao giờ tin cô ấy, nhưng mà cô định khi nào để lộ thân phận cho cô ấy biết?"

"Qua một thời gian nữa, cô ấy chưa qua được kiểm tra tín nhiệm của tôi, tôi muốn xem cô ấy có hạ quyết tâm không, có thể dùng cái gì làm thánh ý."

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không vội, nàng còn có thời gian, hiện tại nàng vẫn chưa có cách đối đầu trực diện với Khuyết Lâm Dương, Khuyết Lâm Dương nhiều năm kinh doanh, khi đồ còn chưa đến tay cũng không dễ bị vạch mặt được.
Hôm trước hắn còn đến thăm Khuyết Dĩ Ngưng một lần, đương nhiên, ai cũng không nói nhiều, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, anh em thân thiết.

"Cô bên đó sao rồi? công ty con còn người của hắn cho vào nữa không?"

"Hết rồi, gần đây hắn bận nhiều việc, bị nhiều chuyện quấn lấy, hạng mục quan trọng ba giao cho hắn làm đang khiến ba nghi ngờ, ba đang coi chừng hạng mục đó, hắn không dám động tay vào, công ty của hắn bên kia cũng có vẻ không được thuận lợi."

"Vậy cô nhanh chóng thanh lý đống cỏ dại còn lại trong công ty con đi, đừng lãng phí cơ hội tôi tạo cho cô."

Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười, ánh mắt đầy thâm ý.

Nháy mắt Khuyết Sở Linh có chút sợ hãi, nàng nhìn Khuyết Dĩ Ngưng trong lòng đầy xa la nghi ngờ.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp chiếc chăn mỏng, tóc thả sau đầu, tay cầm quyển sách, nhìn rất là lịch sự nhã nhặn.
Nhưng vừa rồi nụ cười đó khiến cho Khuyết Sở Linh cảm giác dựng tóc gáy lạnh sống lưng, tựa như Khuyết Dĩ Ngưng không phải đang phơi nắng mà đang ở trong vực sâu đầy máu, cả người phát lạnh.

Khuyết Sở Linh đồng ý, vội rời đi.

Giữa tháng tư, Khuyết Dĩ Ngưng xuất viện.

Nàng vẫn chưa dưỡng thương xong, nhưng những việc khác đã không còn gì đáng lo, ngoại trừ ra ngoài thì cần xe đẩy.

Nàng đến công ty, văn phòng đã được dọn sạch, bình hoa cắm hoa mới, bộ dạng nhìn khá tốt.

Tuy là vẫn phải làm việc, nhưng Chương Thi Vũ và Lý Tố Nhân cũng thường xuyên đến bệnh viện báo cáo công việc, nhưng công ty đã khác.

Công ty có chút thay đổi, vì muốn mở rộng hơn, Cố Sơn Tuyết nhượng lại tầng dưới cho nàng, Khuyết Dĩ Ngưng tiếp nhận lại nhưng cảm giác vẫn không đủ dùng đang xem tòa nhà mới khác.
Vì Ngân Hà Canh Gác đã nổi tiếng, tương lai có hy vọng, nàng cần phải xây dựng tổng bộ, còn chỗ này chỉ có thể làm văn phòng nhỏ cho các công ty khác sử dụng mà thôi.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn các nhân viên.

"Khoảng thời gian này cực khổ cho mọi người rồi, tôi đã quay về."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.