"Ngưng Ngưng trước đó đã rèn luyện rất lâu rồi, nếu không phải tôi tán thành năng lực của con bé, thì tôi sẽ không bốc đồng như vậy, anh cứ yên tâm đi."
Khuyết Hán Nghĩa ngồi ghế chính, đối mặt với câu hỏi như vậy, biểu tình trầm tĩnh.
"Cái này ai nói mà chả được, chú tán thành thì sao chứ? tôi nói một câu công bằng, trước không nói năng lực của Khuyết Lâm Dương có bao nhiêu ưu tú, chỉ với Khuyết Lâm Dương làm ở Khuyết thị chúng ta nhiều năm như vậy, so với Ngưng Ngưng thì còn hiểu về Khuyết thị nhiều hơn, đây không phải là việc nhỏ của chú, đây là chuyện lớn của mọi người, chú không nên làm bậy bạ như vậy."
Khuyết Hồng Đức từ trên ghế đứng dậy nói, hắn so với Khuyết Hán Nghĩa còn lớn hơn ông một tuổi, chỉ nói một câu thôi mà khuyến hắn xém chút thở không nổi.
Hắn nói vậy thực sự thì không sai, nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy, người con lớn làm việc ở công ty nhiều năm thì sẽ là người thừa kế vững vàng nhất, mang đến cho công ty không ít thành công, nhìn không có gì để chỉ trích, còn con gái út có tiếng không học vấn không nghề nghiệp, còng mang tiếng xấu theo trai nhiều năm không được gì, đám cổ đông này nhất định sẽ không cho Khuyết Hán Nghĩa tùy hứng như vậy.
Nhưng hắn không biết, lời công đạo này đâm vào tim Khuyết Hán Nghĩa rồi.
Ông nghĩ đến mình cho Khuyết Lâm Dương vào công ty nhiều năm qua, tận tâm tận lực chỉ dạy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-tai-tieng/2429418/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.