Chương trước
Chương sau
Phương Túc Thâm mơ hồ không hiểu vì sao đột nhiên Cố Sơn Tuyết lại giữ kéo khoảng cách với mình, có chút nghi ngờ nhìn lên trên một chút, sau đó tới bên cạnh Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết dự định đi xa hơn một chút, thì thấy ngay cửa có chút náo nhiệt.

Phương Túc Thâm nhìn nữ nhân từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt hiện lên sự kinh diễm.

Cố Sơn Tuyết nhướng mày, có chút đề phòng nhìn hắn.

Phương Túc Thâm quay đầu nhìn vẻ mặt của cô, rồi sửng sốt một chút, vẻ mặt mơ hồ tiếp.

Đột nhiên tránh là sao đây?

Khuyết Dĩ Ngưng vốn đang tức giận muốn lao đến trước mặt Cố Sơn Tuyết, rồi đuổi nam nhân đang có ý với Cố Sơn Tuyết qua một bên, cho hắn xem nàng và Cố Sơn Tuyết ân ân ái ái thế nào, nhưng còn chưa đến cửa, thì có người nhận ra giữ lại nói chuyện hàn huyên, nàng cũng không thể từ chối.

"Khuyết lão bản, chân khỏe rồi chứ? chúc mừng chúc mừng nha."

Vừa đi vừa chào hỏi mọi người, Khuyết Dĩ Ngưng nhận lấy một ly rượu từ nhân viên phục vụ, nghiêng đầu cười với đồng nghiệp, khí chất tự nhiên.

Cố Sơn Tuyết nhìn nàng không chớp mắt, đến cả động tác nàng đi trước mặt cũng chậm lại trong đầu, bóng người ồn ào quanh thân dần nhạt đi, chỉ còn một người rạng rỡ tỏa hào quang.

"Sơn Tuyết."

Khuyết Dĩ Ngưng đi tới bên cạnh Cố Sơn Tuyết, tự nắm lấy tay cô, dựa vào vô cùng thân mật để tuyên thệ chủ quyền bên cạnh Cố Sơn Tuyết, ngọt ngào gọi cô mọt tiếng.

"Sao không nói với chị là em đến đây, để chị đi đón em, chân đã khỏi hẳn chưa?"

Cố Sơn Tuyết không trả lời, mà hỏi ngược lại Khuyết Dĩ Ngưng.

Cô không biết là nàng đến, cũng không biết nàng đã hồi phục rất tốt.

Khuyết Dĩ Ngưng không nói với cô, lúc trước chỉ nói là tập vật lý trị liệu có hiểu quả thôi, có thể đi được một đoạn, cô có hỏi thêm những thứ khác nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không nói đến nhiều.

"Vì muốn tạo ngạc nhiên cho chị mà, sao hả? ngạc nhiên không?"

Các nàng đều đi giày cao gót, Khuyết Dĩ Ngưng so với Cố Sơn Tuyết thấp hơn một chút, hơi ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết, chớp mắt một cái.

"Ngạc nhiên."

Khóe miệng Cố Sơn Tuyết cong lên, đưa tay lên vén tóc cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Nàng rốt cuộc có thể đi lại như trước, sao cô lại không vui được chứ.

Bất quá tình cảm trong lòng lại bắt đầu dâng trào, cô không giỏi biểu đạt, chỉ biết bộc lộ được 3 phần bên trong.

"Vị này là?"

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Phương Túc Thâm đang đứng một bên, vẻ mặt nghi vấn.

"Xin chào, tôi là Phương Túc Thâm."

Phương Túc Thâm bị bơ một hồi lâu, thấy mình được chú ý, liền đưa tay ra tự giới thiệu với Khuyết Dĩ Ngưng.

Hắn muốn làm bạn với Cố Sơn Tuyết, nhưng mà thái độ của Cố Sơn Tuyết đối với nàng khác với những người khác, có lẽ đây là bạn thân đặc biệt của Cố Sơn Tuyết, Phương Túc Thâm nghĩ nếu kéo quan hệ tốt với nàng nhất định không tệ.

"Xin chào, tôi là Khuyết Dĩ Ngưng."

Khuyết Dĩ Ngưng đưa tay bắt tay với hắn, vẻ mặt mang theo nụ cười thương nghiệp, trong lòng cười lạnh gã đàn ông này đúng là không có mắt.

"Thì ra là Khuyết tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu."

Phương Túc Thâm ở Lư Tô cũng có nghe nói về Khuyết Dĩ Ngưng, đối với việc nàng làm cũng cảm thấy hứng thú, thì ra bạn của cường mỹ nữ cũng là một cường mỹ nữ, nụ cười trên mặt Phương Túc Thâm càng thêm chân thành.
"Ah? Phương tiên sinh cũng nghe qua tên của tôi sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi trò chuyện với Phương Túc Thâm.

Nàng nghĩ có lẽ đây là vị nam phụ nào đó trong sách không biết tên được sắp chết sẵn, tuy trong lòng khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn lịch sự ưu nhã, nhưng nắm tay Cố Sơn Tuyết thì không hề buông.

Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng trò chuyện với Phương Túc Thâm vui vẻ, nếp nhăn chân mày càng sâu hơn.

Phương Túc Thâm kinh ngạc phát hiện ánh mắt của cô, vội vàng đem câu chuyện hướng về Cố Sơn Tuyết, hắn tưởng là vì hắn đang nói chuyện với bạn của cô mà lạnh nhạt với cô nên cô tức giận, nhưng hắn không biết sự thật thì là ngược lại.

"Thì ra đối tác là công ty của các người, Sơn Tuyết có nói tôi nghe về hạng mục đó rồi."

Khuyết Dĩ Ngưng giả vờ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết, nháy mắt một cái với cô.
Phương Túc Thâm trêu ghẹo mở miệng, "xem ra quan hệ hai người rất tốt, đến cả việc hợp tác Cố tiểu thư cũng nói với cô."

"Dĩ nhiên rồi, cái gì Sơn Tuyết cũng nguyện ý nói với tôi, bởi vì tôi là bảo bối của cô ấy nha."

Biểu hiện của Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng kiều mềm ngọt, Cố Sơn Tuyết đứng đối diện, chân mày lưu chuyển nhẹ nhàng vui vẻ, cùng đầu lưỡi vang lên âm thanh ngọt ngào.

Cố Sơn Tuyết bị nàng nói đỏ mặt, im lặng không nói.

Phương Túc Thâm nhìn bầu không khí giữa các nàng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không thể nói ra được.

Có người đến bắt chuyện, Phương Túc Thâm không thể làm gì khác đành bỏ qua, xoay người làm chính sự.

"Đúng là tên đàn ông không có mắt, Sơn Tuyết, chị nhớ cách xa hắn ra một chút."

Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết rời đi, đến khúc quanh thì kề tai nói nhỏ với Cố Sơn Tuyết.
Khí tức nàng ấm áp, hương vị nữ nhân của nàng từ từ quấn lấy Cố Sơn Tuyết, bên tai truyền đến cảm xúc nhột nhột, khiến trong lòng Cố Sơn Tuyết cũng ngứa theo.

Cố Sơn Tuyết ửng hồng khó thấy, tầm mắt của cô có chút nóng rực, giọng trả lời cũng rất chăm chú.

"Chỉ là đối tác làm ăn thôi, nếu không quan trọng, thì không cần hợp tác nữa."

Kỳ thực Cố Sơn Tuyết sẽ không nói đại để người khác vui, đến cả lời vung về như vậy cũng có ý tứ rõ ràng, nếu không phải là người quen biết cô, thì tưởng cô cao ngạo thờ ơ, không biết nói lời dỗ ngọt dễ nghe.

Khuyết Dĩ Ngưng từ trong xương là một người lãng mạn, nhưng không biểu hiện phong hoa tuyết nguyệt ở mặt ngoài, đối với sự nghiêm túc của Cố Sơn Tuyết nàng rất là hưởng thụ, cười rộ lên trước mặt Cố Sơn Tuyết.
Quan hệ hiện tại của các nàng còn ám muội, nhìn như người yêu chỉ còn cách một bước ngắn, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng biết, các nàng sẽ sớm vượt qua một bước đó, tiến vào quan hệ sâu hơn, bất quá không có ai nói ra thôi, ai cũng không muốn phá sớm.

Chưa từng nói ra miệng, nhưng đã ngầm hiểu nhau.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nói vội phá vỡ cục diện này, nàng không vội, Cố Sơn Tuyết có thể chậm rãi xác định nàng dành cô, mà nàng vẫn chờ được, nếu không chờ nổi nàng sẽ mở miệng trước.

Kỳ thực Cố Sơn Tuyết cho nàng cảm giác an toàn rất lớn, nàng không biết Cố Sơn Tuyết có hiểu điều này không? nhưng nàng thì hiểu rõ.

"Có phải tôi đang quấy rầy cái gì hay không?"

Tiếng cười từ nơi xa truyền đến, Khương Tiêu Oản cầm ly rượu nhìn hai người dựa chung một chỗ, vẻ mặt chọc ghẹo.
Tiếu ý trên mặt Cố Sơn Tuyết hơi, khách khí nhìn Khương Tiêu Oản vấn an, nhưng trong lòng oán thầm, biết quấy rầy cô còn mò đến.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thấy ngại khi có người nhìn thấy, thoải từ trên người Cố Sơn Tuyết đứng thẳng dậy, chào hỏi Khương Tiêu Oản, trừng mắt nhìn cô biểu thị mọi thứ thuận lợi.

Khương Tiêu Oản nâng ly khẳng định, cô biết Khuyết Dĩ Ngưng tóm dược Cố Sơn Tuyết đã không còn là vấn đề nữa.

"Chân khỏi hoàn toàn chưa? cảm giác sao rồi?"

Ánh mắt Khương Tiêu Oản lưu luyến nhìn chân Khuyết Dĩ Ngưng, đôi chân xinh đẹp, không nhìn ra là từng bị thương nặng.

"Đã hồi phục hoàn toàn rồi, lâu rồi mới có cảm giác tự mình đi bộ, rất tốt."

Khuyết Dĩ Ngưng đi hai bước, biểu thị mình hiện tại rất khỏe.

"Tặng cô một phần quà, coi như mừng cô khỏi hẳn, có muốn không?"
Giọng của Khương Tiêu Oản có chút thần bí, rõ ràng là nói với Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng ánh mắt lại đảo qua Cố Sơn Tuyết.

"Muốn a, nói đi. Đây là người nhà của tôi, không có gì phải giấu giếm cả."

Khuyết Dĩ Ngưng nhéo nhéo lòng bàn tay Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết nhìn nàng cười.

Khương Tiêu Oản dùng nhãn thần biểu thị 'là tự cô nói đó nha', sau đó liền nói: "thẻ hội viên nổi tiếng trong giới có muốn không? trong đó mỹ nhân có đủ kiểu, hiện tại nhà tôi có người rồi, mấy chỗ đó tôi không đi nữa, nhưng mà để vậy cũng phí của quá, cô muốn thừa kế không?"

Sắc mặt Cố Sơn Tuyết dùng mắt thường cũng thấy được là đang trầm xuống, Khuyết Dĩ Ngưng cũng bối rối.

"Đưa tôi thừa kế cũng lãng phí à, ý tốt này tôi nhận, kiểu là tôi thích đang đứng bên cạnh tôi rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng nhanh chóng chứng minh trong sạch, ánh mắt lưỡi đao đe dọa Khương Tiêu Oản.

"Đùa chút thôi mà, muốn hợp tác làm ăn với Khuyết thị, có nghe không?"

Khương Tiêu Oản thấy Cố Sơn Tuyết như vậy cô liền vui vẻ trong lòng, không biết vì sao cô thích xem băng sơn mỹ nhân giận dỗi như vậy a, cảm giác chơi rất vui.

"Nếu là chuyện đưa tiền, thì dĩ nhiên muốn nghe rồi."

Giọng nói Khuyết Dĩ Ngưng trêu đùa tản mạn, rồi lại bắt đầu nghiêm túc.

Cũng có người đến bắt chuyện với Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng nói với Khuyết Dĩ Ngưng 'chờ chút nữa gặp lại' sau đó cùng người kia đến chỗ khác nói chuyện.

"Nhìn bộ dạng cô, xem ra là bắt được rồi nha."

Khương Tiêu Oản trông coi bóng lưng Cố Sơn Tuyết, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng chúc mừng.

"Phá nhân duyên người khác là bị thiên lôi đánh đó, đừng có ở trước mặt cô ấy nói bậy bạ, nếu không tôi kêu Kiểu Vũ Sơ đến nhà cô buôn chuyện sự tích huy hoàng về cô cho em gái nhỏ nhà cô nghe bây giờ."
Khuyết Dĩ Ngưng cười híp mắt nói, không sợ tổn thương lẫn nhau.

"Bảo vệ ghê dữ ha, nhưng cô không thấy nhìn bộ dạng cô ấy tức giận đặc biệt vui sao?"

Khương Tiêu Oản vui vẻ, cô tưởng là các nàng trong quan hệ hiện tại thì Khuyết Dĩ Ngưng sẽ ở vai trò chủ đạo, nhưng hiện tại nghĩ lại thì không đúng, nếu nói Cố Sơn Tuyết là chủ đạo thì càng không giống, nhưng nói các nàng vì đối phương mà ràng buộc nắm kéo nhau, không có ai cao cao tại thương, cũng không có ai thành thạo được.

"Không cho cô để ý đến cô ấy."

Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng vang lên tiếng chuông cảnh báo, liền nói thẳng với người chị em của mình.

"Không có ý đó, không có ý đó đâu, chúng ta còn phải bàn chuyện làm ăn nữa a."

Khương Tiêu Oản không chọc ghẹo nữa, mà nghiêm túc bàn chuyện làm ăn với Khuyết Dĩ Ngưng.
Buổi tiệc không dài, Cố Sơn Tuyết cứ bận rộn xã giao, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không vội dẫn cô rời đi, trong lúc Cố Sơn Tuyết thời điểm bận rộn Khuyết Dĩ Ngưng cũng mở rộng các mối quan hệ, bất quá tính chất của bữa tiệc này cũng giống như việc làm ăn của nàng không có gì đặc biệt lớn, cho nên không lâu sau Khuyết Dĩ Ngưng liền rảnh rỗi, ở trong góc thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Cố tiểu thư nhà mình một chút, xác định Phương Túc Thâm không lượn lờ quanh Cố Sơn Tuyết, liền vào phòng vệ sinh trang điểm thêm.

Không ngờ, đúng lúc gặp Phương Túc Thâm từ cạnh bồn rửa tay đi ra.

"Khuyết tiểu thư."

Phương Túc Thâm chào hỏi nàng, trong lòng định bắt chuyện.

"Phương tiên sinh."

Khuyết Dĩ Ngưng lúc này đang thoa son môi, động tác không nhanh không chậm, thoa lên nhìn càng quyến rũ.
Âm thanh nàng lười biếng, thoáng giơ lên âm thanh cao có ý tứ.

Nàng thoa son môi xong, nhìn trong guong cười một cái, nhìn ánh mắt Phương Túc Thâm trong gương.

"Tôi khuyên anh nên bỏ quy nghĩ không thực tế trong đầu đó đi, nếu không sau này sẽ đau lòng đó."

Khuyết Dĩ Ngưng cười ha ha, xoay người đối mặt với Phương Túc Thâm, ánh mắt có chút lãnh mạc.

"Cô ấy là của tôi."

Đôi môi diễm sắc phun ra lời nói công khai biểu thị chủ quyền, cong lên đầy kiêu ngạo.

Khuyết Dĩ Ngưng sát bên Phương Túc Thâm, âm thanh giày cao gót đạp trên sàn, rất có lực áp bách, tựa như đánh vào lòng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.