Chương trước
Chương sau
Khi Khuyết Dĩ Ngưng rơi vào cái ôm ấp ám của Cố Sơn Tuyết thì nàng mới phát hiện có bao nhiêu kinh hoàng.

Tay Cố Sơn Tuyết run rất mạnh, khí lực ôm nàng rất lớn, tựa như muốn đưa nàng vào trong xương, cùng nhau tồn tại.

Mặc dù âm thanh cô nghe bình tĩnh.

Lần đầu tiên Khuyết Dĩ Ngưng cảm nhận được Cố Sơn Tuyết đối với nàng vô cùng quan trọng.

Nàng không hề nghi ngờ sự thật này, cho dù là trước kia gặp chuyện không may hay là bị ai đó đuổi gϊếŧ.

Chỉ là con người Cố Sơn Tuyết quá nội liễm, dường như che dấu tâm tình của cô đã là bản năng rồi, bề ngoài cô bình tĩnh thế nào, thì trong lòng càng sôi nhiệt bấy nhiêu.

Mặc dù đến giờ Khuyết Dĩ Ngưng luôn tin Cố Sơn Tuyết yêu nàng, nhưng sống sót sau tai nạn mới có thể trực tiếp cảm nhận được tình cảm tràn đầy mà người kia dành cho mình, cái này đủ để nàng quên mất vừa rồi tim đập nhanh.

Bóng đen cái chết đối với nàng mà nói không đáng kể, nàng không sợ bị người không chế, cũng không sợ bản thân phải chết.

"Em không sao."

Khuyết Dĩ Ngưng ôm lại Cố Sơn Tuyết, đem nhiệt độ trên người mình truyền đến, cùng Cố Sơn Tuyết kéo dài một lúc, đáp lại nàng là tình cảm nóng bỏng không tiếng động.

"Em không sao rồi."

Cố Sơn Tuyết lặp lại lời của nàng, biểu tình trên mặt không nhiều, nhưng đôi mắt kia lại chứa đầy sự may mắn lần nữa có được bảo bối phải cẩn thận từng chút một.

Cô cảm giác mình dùng sức hơi nhiều, thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn không buông Khuyết Dĩ Ngưng ra, vẫn ôm nàng đối diện với nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đôi mắt thâm tình của cô, cười với cô.

"Cảnh sát sắp đến rồi, mọi người đừng nhúc nhích, phải coi chừng hắn."

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn các bảo vệ nói, không nhìn gã đàn ông bị roi điện dí làm hôn mê, kéo Cố Sơn Tuyết vào sau cánh cửa lung lay sắp đổ, ngăn không gian lại.

Làm thế nào để dỗ dành người yêu đang sợ, thì dĩ nhiên là phải hôn nồng cháy rồi, khiến cho đối phương cảm nhận được hơi thở và nhịp đập của bạn.

Không quá lãng mạn gì, nhưng muốn thoát khỏi vướng víu, không cần quá màu mè.

Cho đến khi nụ hôn vừa kết thúc, Khuyết Dĩ Ngưng mới nói chuyện.

"Em không sao, cũng không có bị thương."

Nàng xoay một vòng, tựa như tinh linh trong đêm tối.

Cố Sơn Tuyết im lặng nhìn nàng, mắt không hề chớp.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, là cảnh sát đến hỏi chuyện đã xảy ra.

Khuyết Dĩ Ngưng ra ngoài, tay vẫn nắm tay Cố Sơn Tuyết, cùng phối hợp khải báo mọi chuyện.

Nàng không biết gã đàn ông kia, thậm chí chưa từng có ấn tượng.

Nhìn bộ dạng gã đàn ông đó cũng đàng hoàng, hiện tại hắn đã tỉnh, tay đeo còng, mắt nhìn nàng chằm chằm đầy oán hận.

"Lâm Dương cho anh lợi gì, khiến anh phải liều mạng như vậy?"

Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã nghĩ đến Lâm Dương sẽ chơi cú chót, có thể sớm hơn, cũng có thể muộn hơn, nhưng không ngờ là hiện tại.

Vừa ngu xuẩn lại vụng về, nhưng cũng rất độc ác.

"Là tiền, hay là nhốt người nhà của anh? nếu là cái trước, vậy anh sẽ sớm được vào chung với hắn, nếu là cái sau, có cảnh sát ở đây, bắt cóc là tội nặng đó."

Khuyết Dĩ Ngưng không phải người có lòng tốt hay tha thứ cái gì, nhưng có lẽ tình yêu khiến nàng dịu dàng đi một chút, nên nàng mới có tâm tình hỏi động cơ của hắn.

"Là hắn đã cứu tôi, tôi mới có hết tất cả hiện tại, nếu không phải cô....."

Âm thanh của gã đàn ông đầy hận thù, lời còn lại Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn nghe.

Lâm Dương là ác nhân, lại biết ngụy trang, bị người như vậy còn làm chuyện ngu không ai bằng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn gặp lại kẻ như hắn.
Tuy tội phạm đã bị khống chế, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng phải đến đồn khai báo.

Ra khỏi vòng vây của một đám người, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy Chương Thi Vũ mặt trắng bệch đứng nghiêm ở đó, nhìn cô có vẻ đang mất hồn, hoàn toàn không hiểu mọi chuyện sao lại như vậy.

Ở trên xe cô không ngừng nói xin lỗi với Khuyết Dĩ Ngưng, còn tự trách mình.

"Xin lỗi sếp, tôi không cố ý để lộ địa chỉ, nhưng hắn muốn đến gặp tôi, tôi cũng không nói cho hắn biết là cô ở phòng nào, tôi tưởng hắn đến gặp tôi thôi...."

"Không cần xin lỗi, không phải cô sai, nghỉ phép để điều chỉnh tâm trạng nhé?"

Khuyết Dĩ Ngưng không cảm thấy Chương Thi Vũ có lỗi, ngược lại cảm thấy Chương Thi Vũ vì nàng mà gặp không ít nạn.

Đầu tiên là tai nạn xe, sau lại dính âm mưu bị lợi dụng tình yêu, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy mình nên cho cô đi nghỉ phép một chút.
Chương Thi Vũ đúng là bị đả kích không nhẹ, không nói gì, chỉ hoảng hốt gật đầu.

Hành trình kinh hỉ này rốt cuộc biết thành kinh hách, Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết cũng không còn tâm tình đi chơi, mặc dù đã an toàn, nhưng hứng thú cũng không còn.

Cố Sơn Tuyết lần nữa mướn vệ sĩ cho Khuyết Dĩ Ngưng không cho rời đi, Khuyết Dĩ Ngưng ngoan ngoãn nghe theo, sau khi Cố Sơn Tuyết xong việc, các nàng cùng về Lư Tô.

Chương Thi Vũ nghỉ phép, Khuyết Dĩ Ngưng lại chọn thêm một trợ lý thông minh trong nhóm các trợ lý thay Chương Thi vũ, bắt đầu bận rộn.

Hiện tại nàng là chủ chốt của Khuyết thị, luôn bận rộn công việc, tuyển nhân viên mới, lên các dự án mới, thương hiệu nhà hàng Mẫn Chi đã thành danh, nàng dự định mở thêm chi nhánh, tiếp tục đẩy mạnh bán online món Nhã Chi, tranh thủ chiếm một phần trong thị trường đồ ăn nhanh.
Linh Xa bên kia cũng rất bận rộn, dù sao nàng cũng là một trong những người sáng tạo trò chơi Ngân Hà Canh Gác, sau khi có danh tiếng trên mạng thì nàng cũng để nó tự phát triển, chỉ tham gia hoạt động thiết kế. Ngoại trừ cái đó ra, nàng còn ký thêm hợp đồng hạng mục mới văn phòng mới, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất.

Cố Sơn Tuyết bên kia đúng giờ thì để trợ lý đưa cơm qua cho Khuyết Dĩ Ngưng, sáng, trưa, tối, thêm trà chiều và ăn khuya, không thiếu bữa nào.

Mỗi ngày trợ lý đều tới, cả Khuyết thị và công ty Linh Xa, đều biết sếp có một người luôn quan tâm và yêu nàng.

[ Đại gia đình luôn tuân thủ pháp kỷ ]

Vì tình yêu tuyệt mỹ rơi lệ một ngày: đến đến! trợ lý tình nhân thần bí lại đến nữa rồi! mang theo đồ ăn khuya đến! hôm nay hình như là đồ nướng, hai túi bự lắm nha, chúng ta sắp có lộc ăn rồi!
Bạch bích vi hà: ngồi hóng, tôi còn nhớ vị tôm hùm đất lần trước, tuy công ty chúng ta bán đồ ăn, nhưng không thể không nói thơm quá đi!

Mộng mộng mộng mộng mộng: lần này phải nói đến đồ ăn Mẫn Chi, tôi yêu chết mất! nhưng mà đặt trước khó quá, lần nào cũng đông quá chừng, tôi muốn mượn danh nhân viên để đặt ưu tiên cũng không được hu hu hu, meo meo im lặng nhắc sếp!

Quốc tế tao thoại quán quân: hu hu hu tối qua tôi mơ thấy mộng đẹp, nằm mơ thấy mình cưới sếp, tỉnh ngủ tôi tự tát mình một cái, phải tự biết mình không xứng, đến cả năng lực bao sếp ba bữa cơm tôi cũng không có! nhưng mà người yêu thần bí của sếp đỉnh quá! tôi được ăn ké mà lên vài kg á, với tài lực như vậy, nhất định là rất có tiền, có lẽ là một cậu ấm cao phú soái nào đó?

Linh Lộc Lộc: tôi đoán là chính là tình nhân của lão bản chính là vị trong vụ tai tiếng tìиɦ ɖu͙ƈ lần đó, cũng chí là phú bà đó! chính là vị sếp đốt pháo thả ngàn đèn đó! lão bản tập đoàn Cố thị! một mỹ nữ, có lần đứng trước cửa chờ lão bản, tôi may mắn nhìn thấy người thật, có thể nói là đẹp cực, mỹ nữ xứng với mỹ nữ, tuyệt phối!
Không phải không nói gì: nhưng nhìn sếp không giống cong, mặc kệ sếp có phải hay không tôi, tôi chỉ muốn nói là, thượng tôi đi!

Vì tình yêu tuyệt mỹ rơi lệ một ngày: lồng gà cảnh báo.jpg

Trong lúc mọi người trong công ty chat chít rộn ràng trên group, Khuyết Dĩ Ngưng cũng nhìn thấy hai túi đồ nướng mang đến, nhịn không được sờ thịt trên bụng mình.

Vì mỗi ngày Cố Sơn Tuyết đều bắt ăn, nàng mập thêm vài kg, nhìn đống đồ nướng nàng khoát tay, để trợ lý chia cho các nhân viên làm thêm giờ.

Trợ lý vui vẻ cầm đi, còn chào hỏi các nhân viên đang tăng ca cùng họ ăn khuya.

Khuyết Dĩ Ngưng không phải người mê ăn uống, nàng buông tài liệu trên tay xuống, sờ thịt trên bụng mình, lên án Cố Sơn Tuyết.

"Em thực sự mập lên rồi, không phải tối qua chị sờ thấy bụng thịt nhô lên của rồi còn gì, không công bằng, không phải là vết sẹo."
"Thật không?" Cố Sơn Tuyết nhìn cảnh đêm ngoài cửa kính, giả vờ không biết hỏi lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "chắc do chị không có đủ tỉ mỉ, tối nay chị nhất định sẽ cẩn thận hơn."

Lời này Khuyết Dĩ Ngưng đã nghe quen tai, chính nàng tối qua trêu chọc Cố Sơn Tuyết, lúc câu dẫn cô đã nói vậy.

'Có mò thấy nước chưa, nếu không có, thì chắc là do chị mò chưa đủ tỉ mỉ rồi."

Ai ngờ hôm qua Cố Sơn Tuyết nghe vậy không nói gì, nhưng giờ lại dùng tư thế nghiêm túc nói với nàng, bất động thanh sắc đùa giỡn lưu manh.

Nhưng Khuyết yêu tinh sao có thể nhận thua phương diện này được, nàng muốn lấy đồ nhờ Kiều Vũ Sơ làm dùm mình, biểu tình trên mặt càng thêm đắc ý.

"Được, em đây.... mỏi mắt mong chờ."

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không còn tâm tình tăng ca, vội vàng đóng laptop lại chuẩn bị về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.