Chương trước
Chương sau
Khuyết Dĩ Ngưng kỳ thực chưa từng nhìn thấy bộ dạng uống say của Cố Sơn Tuyết, cô luôn giữ chừng mực uống vừa phải không quá say, khi về thường vào phòng tắm trước, lúc ra thì cũng đã tỉnh hơn phân nửa rồi.

Khuôn mặt say mèm chưa từng thấy này khiến Khuyết Dĩ Ngưng nổi hứng muốn chọc ghẹo.

Nàng từ bỏ kế hoạch ban đầu, chọc ghẹo thì nên nhân lúc Cố Sơn Tuyết còn tỉnh, nếu Cố Sơn Tuyết thầm trí mơ hồ rồi thì nàng chơi một mình cũng chán.

Khi tài xế đưa các nàng đến nơi, Khuyết Dĩ Ngưng đỡ Cố Sơn Tuyết lên sofa ngồi.

Cố Sơn Tuyết không nói nhảm hay quậy phá gì, chỉ ngồi im lặng biểu tình ngơ ngác.

"Chị uống say khướt luôn rồi."

Khuyết Dĩ Ngưng cười đẩy trán Cố Sơn Tuyết một cái, Cố Sơn Tuyết vẫn ngơ ngác nhìn nàng, không có bộ dạng lãnh đạm trầm tĩnh như bình thường.

Cố tiểu thư như vậy thật khiến người ta muốn khi dễ, Khuyết Dĩ Ngưng lấy cái máy quay trong tủ ra, sau đó vào phòng tắm.

Dùng khăn ấm lau hai gò má đỏ bừng cho Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết kháng cự, cảm giác được sự nhẹ nhàng thoải mái liền bất động.

"Khó chịu lắm hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng gấp khăn lay tay cho Cố Sơn Tuyết, quan sát phản ứng của cô.

"Ừ."

Cố Sơn Tuyết gật đầu, nhăn mày dường như rất khó chịu.

Khuyết Dĩ Ngưng chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng chiếu vào cũng thấy rõ mặt Cố Sơn Tuyết đỏ bừng.

Khuyết Dĩ Ngưng gỡ bớt nút áo giúp cô, định rra rót ly nước lại bị Cố Sơn Tuyết níu tay lại.

Cố Sơn Tuyết dùng sức lớn, nàng bị kéo về chỗ ngồi.

"Sao vậy, Cố tiểu thư, uống say rồi muốn chơi lưu manh sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng hài hước nói, vẻ mặt đầy ý trêu chọc.

Trong lòng nàng cười thầm, nếu ngày mai Cố tiểu thư tỉnh lại thấy mình uống say còn dính người như vậy chắc chắn sẽ đỏ mặt.

Cố Sơn Tuyết không nói gì, chỉ mím môi nhìn nàng.

Khác với trước kia trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng cô độc, ánh mắt thêm vài phần nhu hòa, dù cô không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được từ cái nhìn chăm chú của cô.

Cô cẩn thận nhìn nàng, dường như rất thanh tỉnh.

Nhưng cũng chỉ là dường như thôi.

Khuyết Dĩ Ngưng không động, tùy ý để Cố Sơn Tuyết nhìn nàng, sau một lúc chợt nói: "Em là ai?"

Cố Sơn Tuyết nghĩ nghĩ một hồi, trong mắt chợt sáng lên.

Cô nói: "Ngưng Ngưng."

Khóe miệng nàng hơi cong lên, đó là độ cong của hạnh phúc và ngại ngùng.

Cô còn nói: "thích Ngưng Ngưng."

Đại não Khuyết Dĩ Ngưng trống rỗng trong nháy mắt, trong lòng ngứa ngáy tim đập nhanh hơn, nàng giãn cơ mặt cười lên, dưới sánh đèn càng thêm diễm lệ.

Cố Sơn Tuyết ít khi thổ lộ tình cảm trực tiếp, cô chỉ biết xâm nhập vào nơi các nàng đang ở, dùng hành động của mình nói cho nàng biết, cô thích nàng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã tiếp nhận, vì nàng biết Cố tiểu thư tính tình cục mịch, khó mà biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Cho dù uống say cũng biết trân trọng nói ra thích nàng, trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng cuồng nhiệt, chỉ có thể nói lúc này nàng thật quá may mắn, mới có thể thấy Cố Sơn Tuyết như vậy.

"Thích bao nhiêu a?"

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn màn hình, cố ý làm mặt xấu, sau đó nhìn Cố Sơn Tuyết tiếp tục chọc cô.

"Cực kỳ thích."

Nếu Cố Sơn Tuyết không say nhất định sẽ tìm từ rồi sắp xếp xong mới nói.

Thích nhiều lắm, thấy nàng thì tim đập, không thấy nàng thì buồn, nàng cười thì vui vẻ, nàng khóc thì lo lắng, nàng gặp nạn hận không thể bị thay nàng, thế giới có gộp lại cũng không bằng một phần của nàng trong lòng cô.
Nhưng cô uống say, tư duy chậm chạp, chỉ có thể nhìn mặt Khuyết Dĩ Ngưng, ngơ ngác nghiêm túc nói một câu 'cực kỳ thích'.

Nếu như đây là cực hạn, vậy thì cực kỳ sẽ là cực hạn của cực hạn cực hạn.

Khuyết Dĩ Ngưng chạm mặt Cố Sơn Tuyết một cái, thấy trong mắt Cố Sơn Tuyết chỉ có hình dáng của nàng, trên mặt nhịn không được mỉm cười.

"Ừ, em tin, em cũng cực kỳ thích chị nhất."

Cố Sơn Tuyết là chấp niệm duy nhất của Khuyết Dĩ Ngưng ở thế giới này, vì có sự tồn tại của cô, nên có vô căn cứ thì cũng thành chân thực.

Cố Sơn Tuyết nghe vậy nét mặt nhẹ nhàng mang theo đắc ý, là một người lớn thành thục cởϊ áσ, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt như một thiếu nữ.

Khuyết Dĩ Ngưng nhân cơ hội này lại dụ dỗ Cố Sơn Tuyết nói lời ngọt ngào, đào những sắc thái khác của Cố tiểu thư lên, nào là 'Ngưng Ngưng bảo bối của chị' 'mỗi ngày đều muốn ở cùng Ngưng Ngưng'... Cố tiểu thư uống say không biết xấu hổ, nói đến chí khí hùng hồn.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Cố Sơn Tuyết nhớ lại mọi chyện hận không thể nhảy tại chỗ từ lầu 36 xuống.

"Ai nha ~ Sơn Tuyết tối hôm qua không có biết xấu hổ như vậy nha, chị còn nói là muốn ưʍ..."

Lời chọc cười phách lối liền bị ngăn lại trong môi, Khuyết Dĩ Ngưng bị hôn đến động tình, nàng ôm Cố Sơn Tuyết không cho cô đứng dậy.

"Sơn Tuyết, hôm nay đến trễ được không?"

Mỹ nhân hoa hồng kiều diễm ẩn tình phát lời mời, Cố Sơn Tuyết đến giờ vẫn không có nghị lực chống lại được, vội nhắn tin cho trợ lý An Đạt, sau đó ném di động qua một bên.

An Đạt cũng say rượu vừa tỉnh lại thấy tin nhắn, liền bị khủng hoảng.

Giám đốc a, cô nói đến trễ thì đến trễ a, sao cô còn muốn tôi gọi cho trợ lý của Khuyết tổng chào hỏi rồi xin đi muộn cho Khuyết tổng nữa chứ!
Vì sao? vì sao?

Trợ lý tập đoàn Khuyết thị và trợ lý công ty Linh Xa cùng nhận tin liền rít gào, con mợ nó vì sao?

Tốc độ tin đồn thất thiệt thường lan nhanh, các sếp tối qua ở trong Thiên Thủy Hào Đình không ít, tin tức Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết là một đôi rất nhanh được truyền đi.

Người thường thấy kíƈɦ ŧìиɦ thì hóng hớt, còn các sếp thì tính chuyện tặng quà gì đây? dù sao một mình Khuyết Dĩ Ngưng đưa công ty vùng lên cũng rất mạnh mẽ, phối hợp cùng Cố thị thì là cường cường liên hợp, tiền đồ không thể đếm được.

Người Khuyết gia cũng hóng chuyện này, Khuyết Hán Nghĩa và Vưu Lan Thanh không nghĩ gì nhiều, bọn họ đã sớm phát hiện ra chuyện này rồi.

Sáng ngày thứ hai, Vưu Lan Thanh đặc biệt dậy thật sớm, đi siêu thị mua đồ, còn nhờ người chở đồ ăn tươi mới đến nhà, gọi điện cho Khuyết Dĩ Ngưng.
"Tiểu Ngưng à, về nhà ăn cơm một bữa nha, đưa Cố tiểu thư về luôn nha."

Chuyện cũ không nhắc lại nữa, hiện tại thù đã báo được, phong ba đi qua để lại tàn dư, những vết thương kia chỉ có thể dùng thời gian chậm rãi khép lại, cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục. Đối với Vưu Lan Thanh và Khuyết Hán Nghĩa mà nói, linh hồn này trong thân thể con gái mình cũng coi như là một nửa con gái mình rồi, chỉ cần bọn họ còn suống, chỗ này vẫn là nhà của Khuyết Dĩ Ngưng.

"Dạ."

Khuyết Dĩ Ngưng chuyển lời cho Cố Sơn Tuyết, Cố tiểu thư luôn bình tĩnh bắt đầu luống cuống.

"Chú dì có kiêng kỵ gì không? không biết mấy thứ này bọn họ có thích không? chị có cần mua thêm thứ khác không?"

Cố Sơn Tuyết mở cốp sau, vừa hỏi vừa nhờ giúp đỡ.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn cốp xe đầy quà, nhịn không được bật cười, nắm tay Cố Sơn Tuyết trấn an cô.
"Đừng lo lắng, bọn họ rất thích chị, hơn nữa cũng rất ủng hộ quan hệ của chúng ta."

Cố Sơn Tuyết gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Cô nghĩ, cô mua rất nhiều quà, nếu bác trai bác gái có muốn vứt đi thì một hồi cũng ném không xông a.

Ừm.

Bất quá khi đến Khuyết gia, nhìn hai vợ chồng già nét mặt thật thà mỉm cười tiếp đón, lo lắng trong lòng liền biến mất.

"Tiểu Ngưng, Sơn Tuyết à, hai đứa ngồi xuống trước đi, mẹ đi hâm đồ ăn xong ngay thôi, sợ đồ ăn lạnh, cho nên chờ hai đứa đến mới hâm lại, canh đã hầm từ trưa rồi, hay là hai đứa uống trước một chén nhé?"

"Gà là mẹ con đặc biệt đi chọn vào buổi sáng đó, ba ngửi mùi thôi cũng thèm đến trưa rồi."

Đến cả Khuyết Tử Tịch thân thể không khỏe cũng từ trong phòng đi ra, nàng gầy đi rất nhiều, so với trước trầm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nhìn sắc cũng đã hoàn hảo.
"Hy vọng hai người hạnh phúc mỹ mãn."

Nàng cười nói, nhìn không thấy lo lắng.

"Cảm ơn."

Khuyết Dĩ Ngưng kỳ thực không hòa hợp với nàng cho lắm, nhưng lúc này cũng thật lòng nhận lời chúc phúc của nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng đứng trong phòng khách, nhìn không khí náo nhiệt, cha mẹ hiền hòa, tỷ tỷ thân thiện, cùng người mình yêu sâu đậm, chợt thấy ngẩn ngơ.

Tựa như trong mắt bị kéo ra xa, ngăn bởi thế giới bên kia.

Khi nhìn lại vào mắt Cố Sơn Tuyết, thì mới có cảm giác chân thực.

Nàng cười với Cố Sơn Tuyết, trong lòng dường như có chỗ nào đó buông xuống nhẹ nhàng, sau đó không còn gì, khiến nàng cả người đều nhẹ nhõm.

Nàng từng muốn gặp lại tình cảnh đã không thể gặp được, dường như cũng dùng cách này để phơi bày trước mặt nàng.

Dù cho không hoàn mỹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khuyết điểm của nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngưng Ngưng sẽ hạnh phúc, mọi người cũng vậy nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.