Chương trước
Chương sau
Bóng ma tâm lý này, rất khó trừ tận gốc, thường phải mất thời gian dài, mới có thể chậm dãi quên lãng.

Bóng ma tâm lý của Bùi Tịch rất nghiêm trọng, thậm chí chỉ cần An Cửu mặc quần áo màu đỏ, hô hấp anh liền sẽ cứng lại.

Đây cũng là sau khi kết hôn An Cửu mới phát hiện.

Người đàn ông này che dấu vô cùng tốt, thứ không muốn bị người khác phát hiện, anh có thể dấu cả đời.

Cho nên trước đó, cô chưa từng chú ý tới điều này.

Thẳng đến một ngày sau hôn lễ, An Cửu mặc một chiếc váy lụa dài màu đỏ mới mua, Bùi Tịch lập tức ngây người, sắc mặt có chút trắng bệch, cô mới phản ứng lại, vấn đề của anh kỳ thật có chút nghiêm trọng.

Trừ lần đó ra, còn có một biểu hiện rõ ràng hơn.

Đó là kết hôn gần một tháng, hai người vẫn không thể thực hiện được nghĩa vụ vợ chồng.

Cơ thể lão gia không tốt, An Cửu muốn cho ông ôm chắt sớm một chút, bởi vậy trước khi kết hôn đã đi điều trị cơ thể, chuẩn bị cho việc mang thai.

Tại trong suy nghĩ của cô, đây là một việc rất đơn giản.

Kết quả lại bị chặn ở Bùi Tịch.

Đêm tân hôn, An Cửu vừa đặt tay lên cúc áo anh, người anh đã bắt đầu cứng lại, đợi cô cởi thắt lưng, Bùi Tịch trực tiếp nằm bất động ở đó, giống như một người chết.

Tay lại tìm tòi xuống dưới, hỏng rồi, một chút phản ứng cũng không có.

Đối mặt với ánh mắt của An Cửu, mặt người đàn ông nghiêm lại tái nhợt, đỏ mắt chờ mong nhìn cô, bộ dáng sợ cô ghét bỏ.

"Vợ à.....Thực xin lỗi, khả năng anh cần một chút thời gian."

Không cần nói, An Cửu nhìn ánh mắt cẩn thận từng li từng tí kia, biểu lộ bất an, tim lại lạnh lẽo, cơ hồ có chút đau.

Vì vậy cô lại lần nữa cài nút áo vào cho anh, mỉm cười trấn an nói: "Không sao, chúng ta cùng chờ."

Bùi Tịch thở dài một hơi, đêm đó, hai người ôm nhau ngủ một giấc, đó là đêm động phòng hoa chúc của họ.

Sau này, An Cửu nghĩ rất nhiều cách, làm giảm bớt bóng ma tâm lý của Bùi Tịch.

Bùi Tịch cũng không hề che giấu, bày ra phản ứng chân thật của mình.

Phần lớn thời gian, anh đều ổn, hai người bình thường ở chung vô cùng hoà hợp, nắm tay, ôm, hôn cũng sẽ không khiến anh PTSD*, rất nhiều lần hôn môi, An Cửu đều có thể cảm nhận được anh động tình.

* PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).

Nhưng một khi tiến thêm bước nữa, anh liền chấm dứt chiến tranh.

An Cửu: "....."

Chẳng lẽ cả đời cô phải sống thờ chồng*?

* Thờ chồng: có nghĩa là người vợ không có cuộc sống vợ chồng thực sự, nếu chồng của người phụ nữ đi xa không trở về thì gọi là thờ chồng. Có một số cách giải thích hiện đại về tình trạng thờ chồng, nhưng bất kể nguyên nhân là gì, điều đó có nghĩa là người phụ nữ không có đời sống tình dục.

Tuy nhiên, bản thân Bùi Tịch không có vấn đề.

Vì An Cửu tận mắt thấy anh tự giải quyết, nên cả hai người đều tìm rất nhiều cách vượt qua khó khăn này.

* Bùi Tịch giải quyết thế nào thì tự mọi người hiểu nha :)))

Ví dụ, cô ở một bên nhìn anh tự thao tác.

Đúng vậy, chỉ cần không đụng vào cô, anh sẽ vô cùng hoàn hảo..... ừm, còn lợi hại nữa.

An Cửu ở một bên nhìn, còn nhìn hơn nửa tiếng.

Đối với chuyện mình và cô không thể làm chuyện vợ chồng, trong lòng Bùi Tịch hẳn cũng có cảm giác áy náy, đối với cô càng dịu dàng săn sóc, thậm chí có một đêm, lúc hai người cùng giường chung gối, anh chủ động tiến tới, hôn An Cửu.

Đương nhiên, không phải hôn môi.

Về phần là hôn gì, tự mọi người tưởng tượng là được.

Đáng tiếc hơn một tháng trôi qua, ngoài trừ hai người cảm thấy nghẹn vì chỉ được nếm thử bên ngoài, thì không tiến triển thêm chút nào.

An Cửu cảm thấy, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Bóng ma tâm lý của Bùi Tịch quá nặng, nếu muốn giải quyết, nhất định phải nhổ tận gốc.

Cô bí mật gọi điện thoại.

Đêm lễ tình nhân, cô nói muốn đi ra ngoài, đến ở một trang viên tư nhân.

Bùi Tịch không nghi ngờ gì, nhân lúc máy bay vừa đáp đất, An Cửu tuỳ tiện lấy cớ rời đi trước.

Đáng nhắc tới chính là, trang viên này theo phong cách Trung Quốc, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, vô cùng phục cổ.

Với đầu óc của Bùi Tịch, tất nhiên có thể nhìn ra cô cố ý tới đây, anh vô thức cho rằng, cô là tạo ra bất ngờ trong lễ tình nhân.

An Cửu biết rõ anh nghĩ như vậy, mới dùng một cái cớ vô cùng vụng về, chỉ vì để anh thả lỏng tinh thần.

Kế tiếp, mới đến tiết mục cuối cùng.

Bùi Tịch đứng đợi ở hành lang đỏ, bên ngoài hành lang có một hồ nước lấp lánh, trên mặt hồ điểm vài bông hoa súng, u tĩnh xinh đẹp.

Anh không tự chủ mà nghĩ đến hình ảnh, lúc ở Cửu Phương thành, An Cửu từng rơi xuống nước.

Hôm nay hồi tưởng lại, đó thật ra là lần đầu tiên, anh động tâm với cô.

Thiếu nữ toàn thân ướt đẫm, xinh đẹp động lòng người giống hoa sen mới nở, mà anh không chút nào ngoài ý muốn bị cô hấp dẫn ánh nhìn, xương ngón tay cũng sụp đổ trở nên trắng bệch, mới khó khăn rời mắt khỏi người cô.

Cho tới bây giờ cô vẫn hấp dẫn anh, trước sau như một.

"Bùi Tịch!"

Sau lưng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi thanh thuý, âm lượng cao, như là đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến.

Gió thổi qua mặt hồ, ba quang loé sáng.

Bùi Tịch thoáng như trong mộng, rồi đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy cách đó không xa, chỗ đoạn gấp khúc của hành lang, một thiếu nữ xinh đẹp mặc hỉ phục màu đỏ, đầu đội châu ngọc, mỉm cười nhìn anh.

Bên cạnh cô, còn có mấy người, đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa, một người giống Hạ Tử Kình, một người giống Lâm Thanh Nghiên, hai người thần sắc có chút không được tự nhiên, tựa hồ là không quen, nhưng vẫn cố biểu diễn "nhân thiết" của mình.

"Bùi huynh, hôm nay là ngày đại hỉ của huynh, huynh còn ở đây lề mề cái gì?"

"Hạ Tử Kình" đi tới, túm lấy Bùi Tịch đang ngơ ngác, kéo anh đi về phía An Cửu bên kia.

"Lâm Thanh Nghiên" cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, tân nương cũng chờ đến sốt ruột rồi!"

Bùi Tịch hốt hoảng, như rơi vào trong mộng.

Anh theo bọn họ vô thức đi về phía trước, hành lang gấp khúc bảy quẹo tám rẽ, anh phảng phất váng đầu, một câu cũng không nói, không ngừng nhìn về phía bên cạnh.

Bên cạnh, là thiếu nữ mặc hỉ phục đỏ rực như lửa, khoé mắt đuôi mày mang theo tươi sáng mà anh quen thuộc đến tận xương, mỗi khi chạm phải ánh mắt anh, hai gò má cô liền đỏ ửng, bị anh nhìn nhiều, còn trừng lại.

Phảng phất đang nói, nhìn cái gì mà nhìn? Bổn tiểu thư gả cho anh, tiểu tử anh đừng có mà đắc ý.

Người xung quanh dần dần nhiều hơn, tất cả đều hoá trang theo phong cách cổ trang, vô cùng náo nhiệt, tựa hồ là tân khách tham gia tiệc cưới.

Chứng kiến Bùi Tịch và An Cửu, đều muốn nói một câu "Chúc mừng tân lang tân nương".

Khua chiêng gõ trống, kèn xô - nan quản dây cung, bầu không khí náo nhiệt khắp nơi, mỗi người đều cười với bọn họ, tựa hồ bọn họ thực sự là một cặp đôi mới cưới.

Chỉ là mỗi lần cúi đầu, thấy trên người mình vẫn mặc áo sơ mi âu phục, Bùi Tịch mới giật mình hoàn hồn.

Hoá ra anh vẫn ở hiện đại, cũng không trở về quá khứ.

Nhưng..... Đầu ngón tay đột nhiên bị chạm vào, thiếu nữ bên cạnh dắt tay anh, ngón tay mềm mại ôn hoà nắm lấy anh, lòng anh, giống như cũng bị bàn tay này nắm lấy.

"An Cửu..." Cổ họng anh nghẹn lại, gọi cô.

Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, tràn ngập sắc trời, phản chiếu bóng dáng anh, sáng ngời như vậy, trong mắt đều là anh.

"Ai nha, tỉnh lại đi, đi thay quần áo, chuẩn bị bái đường nào." Cô đẩy anh về phía trước.

Bùi Tịch không biết người từ đâu tới, vây quanh  đưa anh vào phòng, mặc hôn phục đỏ thẫm, đội tóc giả, hoá thành bộ dáng của tân lang.

Trong gương, diện mạo người đàn ông tuấn mỹ ôn nhuận, như một vị công tử thế gia đại tộc, với vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Duy chỉ có ngẩn ngơ giữa hàng lông mày kia, khiến anh hiện ra một chút ngốc nghếch.

Người trang điểm cho anh khẽ cười, hỏi anh: "Có phải sắp kết hôn, nên rất vui?"

Vui ư?

Bùi Tịch tự hỏi trong lòng?

Hình như là vui, rồi lại là sợ hãi, trái tim đập mạnh, thanh âm lớn đến chính anh cũng có thể nghe thấy.

Bùi Tịch đã lâu không thất thố như vậy.

Sau khi mặc quần áo không bao lâu, Bùi Tịch còn chưa hoàn hồn, đã bị đẩy lên lễ đường, bái đường với tân nương đang đội khăn đỏ.

Hình ảnh giống hệt với trong trí nhớ, từng giây từng phút, cả ngày lẫn đêm dày vò anh.

Toàn thân Bùi Tịch run rẩy.

Anh thậm chí không giữ chắc dải lụa đỏ, tân nương vươn tay ra, kéo cổ tay anh, dẫn anh vào động phòng.

An Cửu có thể cảm giác được hơi lạnh từ bàn tay cô đang nắm.

Lòng bàn tay của anh đều là mồ hôi lạnh.

Một cảm giác đau đớn lan ra trong lòng cô, đôi mắt dưới khăn trùm đầu không nhịn được có chút nóng lên.

Bác sĩ tâm lý từng tư vấn, bóng ma tâm lý này rất ngoan cố, nếu muốn giải quyết triệt để, chỉ có giải quyết từ gốc.

Cô không thể không làm vậy.

"Tân lang, đến lúc vén khăn cho tân nương rồi."  Người chăm sóc tân nương cười nhắc nhở.

Tân lang ngây ra như phỗng mới chậm rãi cử động, như một con rối điều khiển bằng giọng nói, cầm ngọc cân, từ từ vén khăn đội đầu của tân nương.

Dưới khăn đội đầu, thiếu nữ ngẩng mặt lên, hướng anh cười một tiếng.

Nụ cười sáng sủa như hoa, cho đến lúc này, những âm thanh bên ngoài tưởng chừng như xa xôi, đột nhiên như thuỷ triều chui vào trong tai. Giống như người rơi xuống nước, đột nhiên trồi lên mặt nước, hít thở được không khí trong lành.

Khoảnh khắc bắt đầu cuộc sống mới.

Tim càng đập mãnh liệt, anh nhìn cô chằm chằm, rồi lại không nói một lời.

Người trong phòng không biết đã ra ngoài từ lúc nào.

Nến hỉ nổ tanh tách, quang ảnh mông lung vụt sáng, lại trở nên rõ ràng.

An Cửu chống lại con ngươi đen như mực của người đàn ông, đen đến không có một tia sáng, phảng phất như dã thú nhắm con mồi, hoặc như người rơi vào vực sâu.

Cô không nhịn được liếm liếm môi, cũng căng thẳng theo.

"Bùi Tịch, ngày đại hỉ, chúng ta...."

Nàng mở miệng định nói để xoa dịu bầu không khí, lời còn chưa nói xong, một bóng đen tiến tới, miệng bị ngăn lại, hơi thở người đàn ông bất ổn, vội vàng cậy mở răng cô, gắt gao dây dưa với cô.

Giống như muốn nuốt cô vào bụng.

An Cửu thấp giọng "Ô" một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay đặt lên gáy anh, nhẹ nhàng vuốt ve, phảng phất như trấn an.

Cô ôn nhu đáp lại anh, từng chút từng chút đưa lưỡi ra liếm anh, dùng tiết tấu nhu hoà, kéo cuồng bạo bên trong anh ra.

Rốt cuộc cũng được buông thả, môi lưỡi anh đều run lên.

Cô mím môi, ngừa mặt hôn môi anh, mắt anh, chóp mũi anh, một bên hôn, một bên nói: "Đừng nóng vội, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh."

Lông mi người đàn ông run rẩy kịch liệt, anh đột nhiên giương mắt, đáy mắt đen như mực tràn ngập màu đỏ tươi.

"Thật sao?" Giọng anh khàn khàn.

Anh giống như con thú bị vây khốn, khiến trái tim cô đau nhói.

An Cửu trừng mắt nhìn, khoé mắt lăn xuống một giọt nước, trên mặt lại nở nụ cười: "Thật không thể thật hơn."

"Tin em lần cuối, được không?" Cô cười hỏi.

Bùi Tịch không nói tiếng nào, chỉ bế cô lên, tay kia tháo rèm.

Tấm màn đỏ trượt xuống, trên đó chiếu hai chiếc bóng đan vào nhau, không thể phân biệt.

Cô gả cho anh rất nhiều lần, từng có lừa gạt, từng có tính toán.

Cuối cùng, chỉ còn lại thật lòng.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tặng thêm một phúc lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.