Từ miệng Lâm Thanh Nghiên biết được bọn họ sắp đến Cửu Phương Thành, đề nghị này còn là Bùi Tịch nói ra, An Cửu thực sự sửng sốt hồi lâu.
Nàng không nhịn được lặng lẽ nhìn về phía Bùi Tịch.
Tầm mắt vừa chuyển qua, đã bị đối phương bắt gặp, trên mặt công tử bạch y theo bản năng giương lên nụ cười ấm áp.
Là ý cười phát ra từ nội tâm, chứ không phải từ mặt nạ giả dối như trước.
An Cửu bất động thanh sắc quay mặt đi, thần sắc bình tĩnh, trong lòng lại không bình tĩnh.
Hắn giống như thay đổi rất nhiều.
Không hề lãnh khốc chết lặng như trước, không hề hận đời, không hề muốn khống chế võ lâm, không hề để ý bất kì thứ gì khác, thậm chí không hề chú ý thân thể mình —— thậm chí không hề nóng lòng giải độc.
Trong mắt hắn, tựa hồ chỉ còn sự tồn tại của nàng, chỉ thấy được nàng.
An Cửu thực sự sợ hãi.
Lý do sợ hãi nàng rất rõ.
An Cửu tự nhận không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Nếu dùng từ hiện đại hình dung, nàng đại khái chính là kiểu khéo léo ích kỷ, hết thảy lựa chọn xuất phát từ ích lợi của bản thân, đạo đức thấp hèn, thiếu sự đồng tình và đồng cảm.
Nhưng điều này cũng không đại biểu, nàng sẽ vô duyên vô cớ đi tổn thương một người.
Trước đó, nàng lừa gạt Bùi Tịch, dùng hết tâm kế thủ đoạn đi công lược hắn, nhưng chưa từng có nửa phần cảm giác tội lỗi.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-sau-bi-vai-ac-cong-luoc/3384929/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.