Đúng lúc mọi người đang bối rối không biết làm gì, Bùi Tịch khoan thai tới muộn.
Công tử áo trắng tóc đen, thân hình thon dài như tùng như trúc, chậm rãi từ trong tháp lâu đi ra.
Mặc dù đang ở địch doanh, mặt hắn vẫn không đổi sắc, thần thái tự nhiên, chưa từng có nửa phần hoảng loạn.
Tiên Vô Mệnh mặc hỉ phục đi cùng hắn, rõ ràng hai người thân hình xấp xỉ, cũng không biết vì sao, có cảm giác muốn so sánh.
An Cửu vừa thấy liền biết, Tiên Vô Mệnh đã thay đổi.
Những người khác không hiểu Tiên Vô Mệnh, trừ cảm thán Bùi Tịch nhẹ nhàng quân tử, cũng chưa từng phát giác ra.
Ánh mắt An Cửu vẫn luôn dừng trên người công tử bạch y, thẳng đến khi hai người cùng nhau đi đến trước mặt nàng.
"Tiên Vô Mệnh" nói: "Bùi thần y tới, có thể bái đường rồi."
Giọng nói phát ra, thanh âm giống nhau, ngữ khí lại có khác biệt rất nhỏ, cứng nhắc, phảng phất như nói vẹt.
An Cửu coi như không biết, đột nhiên tỉnh táo lại, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta bái đường đi."
Tuy nói như vậy, đôi mắt thiếu nữ lại không tự chủ được nhìn phía Bùi Tịch.
Nếu "Tiên Vô Mệnh" vẫn là Tiên Vô Mệnh ban đầu, lúc này tất nhiên nhận ra được nàng khác thường, nhưng hắn chỉ là hàng giả, mặc dù thiếu nữ thất thần, cũng không biết ứng đối như thế nào.
Ngược lại công tử bạch y bỗng nhiên mở miệng: "Cô đang nhìn gì?"
Lúc này hắn đã ngồi xuống, chú ý biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-sau-bi-vai-ac-cong-luoc/3384271/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.