Ban đêm, ánh sao buông xuống, mọi thanh âm đều im lặng.
An Cửu nằm trằn trọc trên giường, rất khó vào giấc ngủ.
Cổ độc bắt đầu phát tác, một tầng cảm quan lan tràn khắp người, giống sóng triều bao bọc lấy nàng.
Bất động là tra tấn, động cũng là tra tấn.
Cho dù chỉ nằm một chỗ, nàng cũng có thể cảm giác được vải mặc cọ xát da sinh ra tê dại, không khí thổi qua mặt rất ngứa.
Loại tra tấn này cuồn cuộn vô tận, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Không phải đau đớn, lại tra tấn hơn thống khổ.
Ngủ cũng không ngủ được, An Cửu đành phải từ trên giường bò dậy, khoác một bộ xiêm y chất liệu mềm mại và mịn màng nhất, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, nương cửa sổ tiến vào ánh trăng bạc, chậm rãi đi đến hành lang ngoài phòng rồi ngồi xuống.
Lúc ngồi, bề mặt tiếp xúc duy nhất giữa cơ thể và vật thể là eo và mông, vùng cảm quan này vốn không mẫn cảm, cũng sẽ dễ chịu rất nhiều.
An Cửu chống mặt ghé vào lan can, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Gió đêm phơ phất, tối nay gió không nhỏ, mát lạnh thổi tới, khô nóng trong cơ thể cũng theo đó giảm bớt.
Cơn buồn ngủ kéo đến, nàng liền ghé vào bóng đêm, mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ.
An Cửu nhấc mắt, lười nhác nhìn lại, liền thấy một bóng người đen trong tiểu viện tối đêm, không thấy rõ diện mạo, nhưng nhìn thân hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-sau-bi-vai-ac-cong-luoc/3384120/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.