Lời Bùi Tịch vừa ra khỏi miệng, An Cửu liền biết hắn đang nói Phi Trần.
Sau khi dẫn nàng bình an đến chỗ Hạ Tử Kình, Phi Trần liền rời đi, từ đó An Cửu không nhận được tin tức gì về hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn có tìm được Ngàn Sát Các không.
Hiện tại xem ra, hắn hẳn là tìm được rồi.
Chỉ là kết quả có lẽ không được tốt, nếu không ngữ khí Bùi Tịch không phải là như vậy.
An Cửu đoán không sai, một lát sau, hai người liền đi vào một khu rừng, còn chưa tới gần, nàng liền thấy một bóng người ngồi khoanh chân dưới đất trong rừng.
Người nọ một bộ áo cà sa đỏ vàng cũ nát bất kham, như là chịu đựng rất nhiều gió táp mưa sa dầm mưa dãi nắng, nhan sắc vốn hoa lệ tươi đẹp trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Áo cà sa như thế, chủ nhân của nó cũng không khá hơn là bao, khuôn mặt nam nhân gầy ốm, đầu ban đầu bóng loáng cũng mọc ra tóc xanh, hàm dưới cũng là một khoảng râu đen.
Sắc mặt hắn vàng như nến, nhắm hai mắt ngồi ở chỗ kia, chậm rãi chuyển động Phật châu trong tay, môi mấp máy tụng kinh không tiếng động.
Nếu không phải đã từng gặp, An Cửu cũng không dám nhận, đây vậy mà là Phật tử Phi Trần thuần trắng không tì vết trong ấn tượng của nàng!
Hắn giờ phút này, thoạt nhìn tựa như tăng lữ bình thường ăn xin để sống bên ngoài, phong trần mệt mỏi, mặt đầy phong sương, khô gầy đáng sợ.
Trong nháy mắt ánh mắt nàng đình trệ, hô hấp cũng rối loạn.
Khác thường trong nháy mắt này, nhanh chóng bị nam nhân bắt được, con ngươi đen như mực của hắn thoáng chốc cuồn cuộn sóng gió động trời, mưa gió sắp đến.
Sau khi hạ tình cổ, nếu nhìn thấy người thương lúc trước, sẽ phát sinh một số phản ứng không bình thường.
Bùi Tịch nhớ rõ, kiếp trước hạ Lâm Thanh Nghiên tình cổ, khi gặp lại Hạ Tử Kình, liền thỉnh thoảng lâm vào trạng thái thất thần.
Mắt hắn nặng nề, ôm thiếu nữ từ từ đáp xuống nơi hoà thượng nhắm mắt niệm kinh dưới đất.
"Nhận ra hắn không?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
An Cửu bị một tiếng gọi này làm hoàn hồn, khi quay đầu, thần sắc đã khôi phục như thường.
Nàng vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, đáy mắt chứa vui mừng mắt thường có thể thấy được, đó là bộ dáng mà thiếu nữ đối mặt với người trong lòng của mình mới có.
"Ta nhận ra, hắn là Phi Trần đại sư của chùa Vô Âm nha." Thiếu nữ nói, lại quay đầu nhìn hoà thượng vẫn bất động mặc dù nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau, trong giọng nói tràn đầy thương hại, "Phi Trần đại sư sao lại biến thành như vậy?"
Vừa nói, nàng một bên hướng hắn chào hỏi: "Đại sư, ngài có khỏe không? Ta là An Cửu đây."
Đối mặt với tiếng gọi của thiếu nữ, tay hoà thượng chuyển động Phật châu hơi khựng lại, như là mới phản ứng lại, miệng dừng tụng kinh, chậm rãi mở mí mắt nặng nề.
Từng đó động tác, hắn làm tốn rất nhiều thời gian hơn người thường, tựa hồ đối với hắn mà nói, hành động nhỏ không tốn lực như nâng mí mắt, hắn cũng cần tiêu phí sức lực toàn thân.
Trong lòng An Cửu không khỏi nặng trĩu.
Nàng đã nhìn ra, Phi Trần hiện tại cực kỳ không ổn, lại không được chữa trị, hắn sẽ chết.
Mà nguyên nhân hắn biến thành như vậy...... Nếu nàng đoán không sai, là đói khát.
Hiển nhiên, Phi Trần vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, tìm không thấy đường ra, cũng không có đồ ăn.
Trong nguyên tác đã viết qua, khi Hạ Tử Kình cứu Lâm Thanh Nghiên, xâm nhập vào các trận bên ngoài Ngàn Sát Các, bị nhốt trong trận pháp không ra được, cuối cùng hắn lĩnh ngộ đột phá kiếm pháp vô thượng, dùng vạn pháp mới phá vỡ đại trận, tìm được đường ra.
Phi Trần không có vũ lực cường đại như vậy, cũng không hiểu phương pháp phá trận, chỉ có thể bị nhốt chết ở chỗ này.
Từ khi chia tay ở núi Vũ Di đến nay, thời gian đã trôi qua một tháng.
Nhìn tướng mạo hiện giờ của hắn, có lẽ hắn vào trận cũng đã một tháng.
Một tháng dãi nắng dầm mưa, một tháng ăn ngủ ngoài trời, một tháng này, Phi Trần như thế nào, từ một ít hột rơi rụng bên chân hắn có thể phát hiện, thứ duy nhất hắn dùng để no bụng, đại khái chính là quả dại trong rừng.
Bùi Tịch vẫn không ngăn cản hắn ăn quả dại, cũng không trực tiếp giết hắn, dụng ý của hắn rõ như ban ngày, chính là muốn vây chết Phi Trần đang sống sờ sờ!
Quá độc ác.
Cho dù không phải ngày đầu tiên biết người nam nhân này, An Cửu vẫn vì thế cảm thấy chấn động.
Nên nói không hổ là phản diện lớn nhất cả sách sao?
Phi Trần mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ xuất hiện hai bóng người, vừa rồi hắn nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, ánh mắt ngắm nhìn một lát, mới thấy rõ người trước mặt là ai.
"An thí chủ...... Còn có vị này......" Hòa thượng chậm rãi há mồm, ngữ khí suy yếu vô lực.
"Đây là Phi Y." An Cửu chỉ chỉ nam nhân bên cạnh.
"Đại sư, sao ngài lại biến thành như vậy?" Ánh mắt nàng nhìn Phi Trần lo lắng lại thương hại, bước chân vẫn không nhúc nhích.
Hai mắt Phi Trần yên lặng ảm đạm đảo qua hai người, không lên tiếng.
Hắn cũng không ngốc, đã từ biểu tình của hai người nhìn ra ý đồ bọn họ đến không tốt. Mặc dù suy yếu, đã là mạng ở sớm tối, nhưng sắc mặt hòa thượng từ đầu đến cuối đều bình thản, không có nửa phần biến sắc.
Thiếu nữ quan tâm hắn không giống giả vờ, nhưng rõ ràng, nàng để ý nam nhân tên Phi Y kia hơn.
Không ngoài dự đoán, thấy không được Phi Trần đáp lại, thiếu nữ quay mặt đi, tay nhỏ nắm ống tay áo nam nhân, lắc nhẹ, mềm như bông mà khẩn cầu: "Phi Y, chúng ta thả Phi Trần đại sư đi đi, ngài ấy quá đáng thương."
Nam nhân cúi đầu, tầm mắt nhàn nhạt ngó quá bàn tay mềm trắng kia, cười nhạo: "Thật sự chỉ là vì hắn đáng thương?"
Tiếng nói hơi dừng lại, hắn mắt đen sâu kín đánh giá biểu tình thiếu nữ, như là muốn nhìn thấu nàng, chậm rãi hỏi: "Nếu ta muốn nàng giết hắn thì sao?"
An Cửu hơi sửng sốt, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại, khó xử mà nhăn mày, nặng nề gật gật đầu: "Nếu chàng bắt ta phải làm như vậy, ta, ta có thể!"
Nói xong, thiếu nữ còn kiên cường ưỡn ngực, ánh mắt kiên định cực kỳ.
Đáy mắt Bùi Tịch hiện lên một tia nghi hoặc.
Vậy mà không phải?
Kiếp trước Bùi Tịch cũng từng nói với Lâm Thanh Nghiên như vậy, hắn muốn nhìn Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình giết hại lẫn nhau, nhìn một đôi yêu nhau vì thân bất do kỷ mà giết chóc, với hắn mà nói vô cùng thú vị.
Lâm Thanh Nghiên nghe thấy hắn phân phó, lại giãy giụa không muốn đi, cho dù có tác dụng của tình cổ, nàng vẫn không thể xuống tay với người yêu ngày xưa.
Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
Hoặc là, nàng đang lừa hắn?
"Chỉ cần chuyện Phi Y muốn ta làm, ta đều sẽ làm vì chàng." Thiếu nữ mím môi cười cười, ngọt ngào ngẩng mặt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Ta thích Phi Y nhất."
Nam nhân nheo đôi mắt hẹp dài, bỗng nhiên nhấc tay, ống tay áo đen rơi xuống, lòng bàn tay xuất hiện một cây chủy thủ.
Hắn đưa chủy thủ cho nàng: "Vậy nàng đi đi, giết hắn cho ta."
Thiếu nữ nghe vậy lại ngẩn ra, khuôn mặt kiều diễm hơi trắng bệch, cứ như thế, nàng vẫn cắn răng tiếp nhận chủy thủ.
"Được, ta, ta đi......"
Ngón tay thiếu nữ trắng nõn tinh tế, đó là đôi tay chưa bao giờ nắm đao kiếm, là tay từ nhỏ sống trong lụa là, đôi tay kia gắt gao cầm chủy thủ, từng bước một đi về phía tăng nhân ngồi xếp bằng phía trước.
Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý đừng nói giết người, giết gà cũng chưa gặp qua, nàng cầm chủy thủ cũng không đúng, đứng ở trước mặt tăng nhân, khẩn trương rút chủy thủ ra khỏi vỏ, sau đó hai tay nắm lấy chuôi đao, chậm rãi ngồi xổm xuống trước người tăng nhân.
Phi Trần lẳng lặng nhìn nàng, hai mắt như giếng cổ không dao động.
An Cửu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay đều đang run rẩy, nàng nỗ lực hít sâu, không tiếng động hơi hé miệng, nói một câu "Thực xin lỗi".
Nàng biết hiện tại nàng chỉ có thể làm thế, chỉ có hạ đao, Phi Trần mới có cơ hội sống.
Không biết có phải nhìn hiểu khẩu hình của nàng hay không, Phi Trần chậm rãi rũ mắt, hàng mi dài che ánh mắt vắng lặng, phảng phất là một tư thái ngầm đồng ý.
Nhưng trong mắt Bùi Tịch, Phi Trần trầm mặc và không chống cự như là một loại chết lặng.
Tầm mắt Bùi Tịch càng dừng trên người thiếu nữ nhiều hơn, hắn đứng phía sau nàng, không nhìn thấy biểu tình nàng, nhưng có thể nhận thấy hô hấp nàng dồn dập, không khỏi run rẩy chủy thủ, cùng với tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ.
Nàng rất sợ hãi, ai nấy đều thấy được.
Khi Bùi Tịch cho rằng, nàng có lẽ sẽ từ bỏ, không dám hạ đao, thiếu nữ bỗng nhiên động.
Hai tay nàng duỗi thẳng tắp về phía trước, hét "A" một tiếng để thêm can đảm, cắm chủy thủ nhỏ phụt một tiếng, thẳng tắp lên ngực tăng nhân.
Thân hình Phi Trần lắc lư, sắc mặt tức khắc trở nên càng thêm u ám.
Thiếu nữ cuống quít buông tay, như con thỏ hoảng sợ nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Bùi Tịch, chui đầu vào trong lòng hắn, hai cánh tay mềm mại gắt gao vòng lấy eo hắn.
"Hu hu hu thật đáng sợ! Đều là máu! Quá khủng bố!"
Khuôn mặt nàng chôn ở ngực hắn, không dám nhìn lại chút nào, sợ tới mức cả người run rẩy không thôi.
Bùi Tịch cúi đầu, cẩn thận đánh giá nàng.
Thiếu nữ sợ tới mức tàn nhẫn, nâng khuôn mặt nhỏ đáng thương cầu hắn an ủi, khóe mắt xuất hiện nước mắt trong suốt, khuôn mặt trắng như tuyết không thấy chút huyết sắc, yếu ớt chu cái miệng nhỏ, lẩm bẩm: "Phi Y, ta, ta đã làm theo lời chàng nói, chàng đừng bảo ta làm loại chuyện này nữa được không? Ta, ta rất sợ......"
"...... Được."
Ôm thân thể mềm mại của thiếu nữ trong ngực, hầu kết Bùi Tịch giật giật, thấp giọng đáp.
Hắn đáp ứng nàng đương nhiên không vì nàng làm nũng, mà là phát hiện nàng xác thật không thích Phi Trần.
Trên mặt thiếu nữ chỉ có sợ hãi và không đành lòng, chứ không phải giãy giụa và thất thần.
Người nàng yêu không phải Phi Trần.
Vừa đưa ra kết luận này, Bùi Tịch nhìn hòa thượng bị đâm vô cớ, đột nhiên cảm thấy người này lại không chướng mắt giống như trước.
Đối mặt với thiếu nữ nũng nịu khẩn cầu, hắn cũng vui vẻ đồng ý.
"Bằng không chúng ta thả hắn đi, Phi Trần đại sư quá đáng thương, ngài ấy thật đáng sợ."
Ánh mắt Bùi Tịch rơi trên người hòa thượng.
Sau một hồi đói bụng, Phi Trần sớm đã thành da bọc xương, thân hình thon gầy khô quắt, xương gò má nhô ra, ngũ quan hóp lại, áo cà sa trên người cũng trở nên rộng, lại vẫn chưa từng chăm chút dung nhan, cả người thoạt nhìn thực sự khó coi.
Đại tiểu thư từ trước đến nay nhìn người đoán khẩu vị, lúc trước thấy Phi Trần xuất trần thoát tục lòng sinh hảo cảm, hiện giờ thấy hắn nghèo túng chật vật cũng không giấu chán ghét.
Trong lòng Bùi Tịch thả lỏng, tuy rằng thiếu nữ đâm không mạnh lắm, chẳng những không sâu, ngay cả điểm yếu cũng né, chỉ bị thương ngoài, nếu lúc này thả hòa thượng, hắn có khả năng ngóc đầu trở lại, nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Hắn không sợ bất kì kẻ nào, cho dù Phi Trần lại đến thì sao?
Toàn bộ cao thủ võ lâm đều bị hắn âm thầm khống chế, không ai làm gì được hắn.
"Được, như lời nàng nói, vậy thả hắn đi." Bùi Tịch bình tĩnh nói.
Thiếu nữ cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong ngực hắn, nũng nịu nói: "Phi Y, chàng đối với ta thật tốt."
"Tiên Vô Mệnh, ngươi đã làm gì An thí chủ?"
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một giọng chất vấn trầm thấp.
An Cửu quay đầu lại, liền thấy Phi Trần nâng mắt, con ngươi trong veo nhìn thẳng tắp nam nhân huyền y.
"An thí chủ không yêu ngươi, ngươi nhất định đã làm gì cô ấy, mới khiến cô ấy biến thành như vậy, phải không? Cô ấy tuyệt đối không phải tự nguyện cùng ngươi đến nơi này, ngươi hiếp bức cô ấy." Hòa thượng chống đỡ hết nổi, nói một câu tuy thong thả, ngữ khí lại chắc chắn cực kỳ.
An Cửu thiếu chút nữa tắc thở, bị hắn làm nghẹn chết.
Người này vất vả mới có thể sống sót, lúc này chọc giận Bùi Tịch thì tốt gì! Sao hắn không hiểu dụng tâm của nàng chứ!
Quả nhiên Bùi Tịch không nhịn được tức giận, hắn hiện tại, ghét nhất nghe thấy có người nói nàng không yêu hắn.
"Ồ, nếu ngươi tìm chết, ta cũng không phải không thể khiến ngươi chết sớm một chút."
Tiếp theo, cánh tay nam nhân nâng lên đột nhiên bị thiếu nữ trong lòng ấn xuống, hắn nén giận rũ mắt, lạnh lùng nói: "Nàng còn định cầu tình vì hắn?"
An Cửu vội vàng lắc đầu, dùng sức lắc đầu, biến đầu thành trống bỏi.
"Không phải không phải, ta muốn nói với Phi Trần đại sư hai câu."
Dưới ánh mắt giận dữ của nam nhân, thiếu nữ xoay mặt nói với hòa thượng, "Phi Trần đại sư, ngài đừng nói như thế nữa, ta và Phi Y là thiệt lòng yêu nhau, ta không bị hiếp bức. Ta không biết vì sao ngài hiểu lầm chúng ta, nhưng ta phải giải thích cho ngài hiểu."
Sau đó nàng lại nhìn về phía Bùi Tịch, không vui nhíu mày nói: "Có phải rất nhiều người hiểu lầm chàng không, ta rõ ràng tự nguyện đi cùng chàng, sao bọn họ có thể nghĩ xấu chàng như vậy chứ?"
"Phi Y, chúng ta vẫn đừng giết Phi Trần đại sư, dù sao ngài ấy cũng là bằng hữu của ta. Ta bảo ngài ấy gửi cho người nhà và bằng hữu một phong thư, nói ta thật sự thích chàng, mới cùng chàng tới nơi này, được không?"
Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ, mặt mày quanh quẩn ngây thơ hồn nhiên hạnh phúc và vui sướng.
Với nàng, ở bên người mình yêu, là chuyện vui sướng hơn bất cứ thứ gì.
Nàng hy vọng tất cả mọi người biết chuyện này, nàng muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với mọi người.
Thiếu nữ cười xán lạn như ánh mặt trời, lại phảng phất như một đôi bông tay ấm áp dễ chịu, vuốt phẳng thô bạo lạnh lẽo trong lồng ngực, lưu lại một mảnh ấm áp.
Tay Bùi Tịch nâng lên bất tri bất giác thả xuống, lửa giận cuồn cuộn trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
Bên môi nam nhân không tự chủ được gợi lên ý cười, hơi gật đầu, ôn nhu nói: "Đương nhiên là được, nàng muốn thế nào thì làm như thế, đi nói cho mọi người, nàng yêu ta."
Như vậy thì tốt rồi, tất cả mọi người sẽ biết, nàng yêu hắn.
Nàng chỉ yêu hắn.
Chỗ hổng đang bị gió thổi trong tim, cuối cùng như được lấp đầy, một cảm giác thoả mãn xưa nay chưa từng có bao trùm hắn.
Bùi Tịch lên tiếng ra lệnh, Phi Trần rất nhanh được tắm rửa sạch sẽ, vết thương cũng được xử lí, sau một đêm dưỡng thương ở Ngàn Sát Các, liền mang theo từng phong thư An Cửu viết ra ngoài.
Mỗi một phong thư, đều được viết dưới sự giám sát của Bùi Tịch, không có nửa phần dị thường.
Trên mỗi trang giấy viết thư, đều tràn ngập ái mộ thiếu nữ đối với hắn.
Nàng còn cường điệu giải thích chuyện mình đào hôn từ đầu đến cuối, bảo mọi người không cần tìm nàng, nàng cùng Phi Y người trong lòng mình sống ở một nơi mỹ lệ, nàng rất hạnh phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]