Trên mặt bàn có giấy viết thư trắng đã mở, trên giấy chỉ viết một câu: "Phi Y, ngày đó vì sao huynh không xuất hiện?"
Đầu ngón tay trắng nõn thon dài khẽ vuốt mặt giấy, nam nhân mặt mày hơi rũ, trước mắt là một bóng đen, thần sắc u ám không rõ.
"Công tử, sao người không trả lời?" A Thất ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Thân là người bề ngoài khống chế Ngàn Sát Các, A Thất tất nhiên sẽ biết có một người đưa tin được công tử nhà mình trưng dụng, chuyên dùng để liên lạc với người khác.
Thậm chí A Thất còn biết, người liên lạc với công tử, chính là An Cửu ở cách vách.
Mỗi lần đi ra ngoài, vì bảo vệ công tử, A Thất sẽ ở phòng bên cạnh Bùi Tịch. Cho nên từ lâu, hắn đã phát hiện công tử nhà mình đang "Bồ câu đưa thư" với An Cửu.
Những người khác có lẽ không chú ý ban đêm có tiếng chim bay lượn rất nhỏ, nhưng với trình độ quan tâm của A Thất với Bùi Tịch, là không thể không phát hiện ra.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn vẫn luôn tin tưởng, quan hệ của công tử nhà mình với An Cửu không tầm thường.
Chỉ là hắn không rõ, rõ ràng hai người bọn họ ở cách vách, chỉ cách một bức tường, ra cửa là có thể gặp, còn dùng đến truyền thư sao?
Chẳng lẽ đây là một ngày không gặp như cách ba thu? Một đêm không thấy cũng không kìm nén được?
Sau khi Bùi Tịch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu.
Phong thư này, hắn không biết nên trả lời thế nào.
Ngày ấy phát triển vượt qua dự đoán của hắn, hắn không ngờ, mặt ác quỷ sẽ nhằm vào An Cửu.
Bởi vì bất ngờ này, mà An Cửu lâm vào nguy hiểm, tuy vẫn chưa có ảnh hưởng đáng kể, nhưng lấy tính cách của An Cửu, chỉ sợ lúc này trong lòng nàng, tín nhiệm với Phi Y đã giảm rất nhiều.
Tưởng tượng đến điều này, Bùi Tịch hiếm khi cảm thấy chân tay luống cuống.
Hắn nên trả lời thế nào, mới có thể để nàng không tức giận? Mới có thể vãn hồi hình tượng của Phi Y?
Đầu ngón tay hơi cuộn tròn, Bùi Tịch suy tư một lúc lâu, cũng chưa nghĩ ra biện pháp thoả đáng nhất.
Có lẽ, hắn nên tự mình đi gặp nàng.
Lần trước nàng đã dạy hắn, nên dỗ một nữ nhân như thế nào, hiệu quả lộ rõ.
Bùi Tịch tự giác học xong, nếu cần thiết, hắn cũng có thể đi dỗ nàng như vậy.
Hắn trầm tư hồi lâu, cú mèo đậu trên song cửa sổ cũng nhàm chán mà bắt đầu dùng mỏ nhọn chải vuốt lông chim.
Bùi Tịch lúc này mới đề bút, sau khi hơi trầm ngâm, đang định viết xuống thời gian địa điểm hẹn gặp mặt.
Đột nhiên, lỗ tai nghe thấy tiếng dùng sức đóng cửa.
"Bang" một tiếng, là cách vách truyền đến tiếng vang.
Người tập võ tai thính mắt tinh, đối với động tĩnh quanh mình tất nhiên cũng nhạy bén, lúc này An Cửu ở phòng bên cạnh Bùi Tịch, cho nên rất nhiều thời điểm, hành động của nàng đều không thể lọt khỏi lỗ tai hắn.
Bùi Tịch thường xuyên có thể nghe thấy tiếng bước chân nàng đi tới đi lui ở trong phòng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười không khống chế được của nàng, đại khái là đang đọc thoại bản. Thỉnh thoảng thiếu nữ sẽ nhỏ giọng nói thầm gì đó, nhưng nghe không rõ.
Nàng là người không chịu ngồi yên, mặc dù ở trong phòng mình, cũng nháo ra một chút động tĩnh, hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Lúc này nghe thấy tiếng đóng cửa dữ dằn kia, hai chủ tớ liếc nhau, trong ánh mắt không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ.
—— đại tiểu thư lại tức giận rồi.
A Thất linh quang chợt lóe nói: "Công tử, có phải người lâu không trả lời, nên An tiểu thư mới tức giận?"
Bùi Tịch: "......"
Hắn lại chưa nói không trả lời, chỉ là trả lời chậm một chút, trả lời chậm cũng tức giận sao?
Bùi Tịch im lặng một lát, nói: "Ta ra cửa xem nàng, ngươi tự nghỉ ngơi đi."
A Thất cười hắc hắc, tự giác rời đi.
Hắn hiểu, công tử đây là kêu hắn không cần đi quấy rầy bọn họ, hắn bảo đảm đêm nay bất luận nghe thấy cái gì, cũng tuyệt đối không ra khỏi phòng!
Bùi Tịch mở cửa phòng, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Nhà này vì hắn ở mà thiết kế đặc biệt, có lối đi chuyên dụng cho xe lăn, cho dù không dùng hai chân để đi, hắn cũng có thể đi đến bất cứ chỗ nào một cách thuận lợi.
Mới vừa dùng xe lăn đi vào sân, mùi rượu liền xộc thẳng vào mũi.
Đêm lạnh như nước, mùi rượu tràn ngập trong không khí, bóng đêm thâm trầm cũng phảng phất trở nên say lòng người.
Chuyển qua một ngã rẽ, một thân ảnh màu hồng nhạt lọt vào tầm nhìn.
Thiếu nữ nhàn hạ dựa vào bàn đá dưới cây ngọc lan, trên bàn để một ngọn đèn, một bình rượu bụng to tròn vo, còn có một cái ly uống rượu, bị ngón tay trắng của nàng nắm, vô lực rũ ở một bên.
Chiếc đèn lồng phát ra vầng sáng mờ ảo, bao phủ thân hình nhỏ xinh của thiếu nữ, vì nàng mà tạo ra một hình bóng mông lung.
Thiếu nữ hồng y ngồi uống rượu dưới tàng cây, như cảnh tượng huyền ảo trong mơ.
Động tác của Bùi Tịch tạm dừng, sau đó mới tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.
Tiếng bánh xe lăn thu hút chú ý của thiếu nữ, nàng một tay chống cằm, lười biếng quay đầu nhìn qua.
Bóng đêm giống như tấm vải đen mỏng, che khuôn mặt của thiếu nữ, chỉ có đôi mắt đen như mực toả ra hai điểm sáng mờ mịt, giống hắc diệu thạch* trong trẻo lộng lẫy ngâm trong nước.
* Hắc diệu thạch: hay còn được gọi là đá vỏ chai
Nàng mơ hồ liếc hắn một cái, ánh mắt định ở trên người công tử bạch y trên xe lăn, hồi lâu mới nói: "Hoá ra là huynh...... Bùi Tịch."
Ngữ điệu cũng thản nhiên lười biếng, phảng phất như nói mê.
Nói xong, thiếu nữ liền chán chết quay đầu lại, tựa hồ sau khi xác định thân phận của hắn, liền mất hứng thú với hắn.
Bùi Tịch đi đến bên cạnh nàng, giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ.
Khi đưa tay lên, mới phát hiện trên tay thiếu nữ lạnh lẽo, không thấy nửa phần độ ấm.
Hắn cũng mới chú ý tới, nàng hẳn là vội vàng ra ngoài, trên người chỉ mặc áo lót trong, tóc đen xoã phía sau, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, như tuyết đầu mùa vào đông, một mảnh trong sáng tái nhợt.
"Đừng uống nữa, bây giờ cô không thích hợp uống rượu."
Bùi Tịch môi mỏng hơi mím, giữa mày nhíu chặt, vẻ mặt rất là không tán đồng.
"Huynh đừng động vào ta."
An Cửu rút tay khỏi tay hắn, không thèm nhìn hắn, tự mình rót một chén rượu, uống một ngụm.
Thấy nàng không màng thân thể mình như thế, sắc mặt Bùi Tịch cũng lạnh xuống.
Mấy ngày trước bởi vì uống thuốc quá đắng mà nước mắt lưng tròng trước mặt hắn, hôm nay liền giày xéo bản thân như vậy.
Không phải là chưa trả lời thôi sao? Phi Y liền quan trọng như vậy, quan trọng đến mức nàng huỷ hoại thân thể?
Ngực bỗng nhiên sinh ra một ngọn lửa, cuồn cuộn ở trong lồng ngực, như là muốn tìm một nơi để phát tiết ra.
Mắt thấy chỉ chốc lát thiếu nữ đã liên tục rót vài ly, Bùi Tịch mắt lạnh nhìn một lát.
Khi thiếu nữ uống một ly bị sặc đến ho khan, bỗng nhiên hắn đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, ném sang một bên.
"Có chuyện gì nói ra là được, uống rượu trừ hại thân còn có ích gì? Nếu cô không muốn ta quản cô, sau này đừng gọi ta châm cứu kê thuốc cho cô nữa!"
Thiếu nữ làm như bị doạ bởi hành động đột ngột này của hắn, hai mắt không chớp ngơ ngác nhìn hắn.
Bùi Tịch cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, khi thấy rõ vẻ sửng sốt trong mắt thiếu nữ, lông mi hắn bỗng nhiên run lên, bất tri bất giác ý thức được, mình vừa rồi phản ứng có phải quá mức kịch liệt không?
Nhưng tưởng tượng đêm nay uống xong, ngày mai có lẽ nàng sẽ đau đầu, lại khóc hồng mắt đi tìm hắn, hắn liền không nhịn được xúc động khó hiểu trong lòng.
Sau khi hai người đối diện một lúc lâu, thiếu nữ bỗng nhiên mím khóe miệng.
Cặp mắt sáng ngời kia, dần dần hiện lên một tầng thủy sắc trong suốt, thủy quang càng tràn càng nhiều, mí mắt chậm rãi ửng đỏ, từ từ hội tụ thành từng giọt nước mắt trong suốt, lăn xuống khóe mắt đỏ bừng.
Công tử bạch y khóe môi mím chặt, chớp lông mi dài vài cái, ngữ khí đột nhiên trở nên hoảng loạn: "Ta, ta chỉ muốn nói, uống rượu không tốt cho thân thể......"
"Chính là hu hu hu, huynh, huynh chính là hu hu hu mắng ta!"
Thiếu nữ khóc đến ủy khuất, nước mắt không ngừng tuôn, rơi cuồn cuộn từ mắt nàng, trên má trắng nõn nước mắt loang lổ.
Lông mi cong vút bị nước mắt làm ướt nhẹp, từng sợi dính vào nhau, đáng thương lại đáng yêu.
Bùi Tịch theo bản năng vươn tay ra, lau nước mắt trên mặt cho nàng.
Hắn thở dài một hơi, thanh âm ôn hòa lại bất đắc dĩ: "Đừng khóc, ta không muốn mắng cô. Là cô không chú ý đến cơ thể mình, ngày mai còn không phải để ta tới chiếu cố?"
An Cửu khóc lóc một hồi, đặc biệt tự giác lấy tay áo hắn, xì mũi.
Sau đó mới ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ rực như mắt thỏ nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Vậy huynh, huynh cũng không thể, không thể mắng ta!"
Ánh mắt Bùi Tịch dừng trên tay áo nhăn nhúm ướt nhẹp, thật lâu sau mới gian nan rời đi, ôn tồn nói với thiếu nữ: "Được được được, về sau không mắng nữa."
Chính hắn cũng chưa phát hiện, hiện tại hắn dung túng An Cửu, đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng được.
Liền như nước ấm nấu ếch xanh*, từ đầu chỉ là nước ấm, sau đó mặc dù tăng nhiệt độ, hắn cũng không cảm giác được sự thay đổi nhiệt nữa.
* Nước ấm nấu ếch xanh: Người ta nói rằng nếu thả con ếch vào nước sôi thì nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu cho vào nước lạnh và đun nóng từ từ thì nó sẽ không nhận thấy nguy hiểm và bị luộc chín đến chết. Thường được dùng để mô tả việc con người không có khả năng hoặc không sẵn sàng ứng phó với các mối đe dọa mới xuất hiện.
An Cửu khóc lóc một lúc liền mệt, bất tri bất giác, dựa đầu vào vai công tử bạch y.
Nàng tựa vào bên vai không bị thương của hắn, cánh tay nam nhân đỡ eo nàng để ngừa nàng bị ngã.
Thoạt nhìn, thật giống như hắn ôm nàng vào trong ngực.
Bạch y cùng hồng y dây dưa, chẳng phân biệt ngươi ta, ở đây ban đêm yên tĩnh không người, hoà vào nhau ra một màu mềm mại kiều diễm.
"Bùi Tịch, ta rất khổ sở."
Thiếu nữ uống say nói chuyện có chút hàm hồ, ngữ điệu chậm rì rì, bởi vì vừa khóc, nên thỉnh thoảng lại nấc lên.
Nàng thì thầm, dán bên tai hắn, như thể đang thì thầm với hắn cái gì đó không thể nói lên lời.
Cũng xác thật là không thể nói, ít nhất "Bùi Tịch" chưa bao giờ nghe nàng nói về những tâm tư thầm kín của thiếu nữ.
"Ta biết hắn lừa ta, ta biết, hắn không phải Huyền Y Vệ, Huyền Y Vệ ta thấy ngày đó, bọn họ một chút cũng không giống...... Hắn rất có thể là người xấu, hắn còn muốn trộm bí tịch của Yến Uyển, ta, ta không biết làm sao bây giờ......"
Nàng nói năng lộn xộn, lại bắt đầu rơi lệ.
Nước mắt ấm áp ướt nhẹp một mảnh xiêm y, để lại những vết màu xám trên bạch y.
"Hắn đã cứu ta rất nhiều lần, nhưng ngày đó hắn không tới. Ta thiếu chút nữa đã chết, hắn cũng không tới...... Nếu không phải huynh cứu ta, ta đã chết rồi."
"Có lẽ chết cũng tốt, nếu hắn gạt ta, vậy nói thích ta khẳng định cũng không phải thật...... Ta có nên tin hắn nữa không?"
Khi nói tới đây, giọng thiếu nữ đã tràn ngập mất mát cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên bên hông căng thẳng, như là bị véo thật mạnh.
Giọng nam nhân trầm thấp hơi khàn nặng nề vang bên tai.
"...... Đừng nói bậy."
Thanh âm của hắn tựa hồ có chút gian nan, khô cằn truyền đến: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cô có thể chờ hắn giải thích cho cô."
Thiếu nữ như được một tiếng "An ủi" này làm bừng tỉnh, thoáng đảo mắt nhìn về phía hắn, áy náy mà nói: "Thực xin lỗi, Bùi Tịch, ta vừa rồi không trách huynh, ta chỉ là quá khổ sở, huynh là người tốt......"
Cho nên, vẫn là vì Phi Y sao?
Bởi vì phát hiện bị Phi Y lừa gạt quá khổ sở mới khóc, mà không phải vì hắn mắng nàng.
Yết hầu hắn nghẹn lại, rốt cuộc không kìm được hỏi: "Cô...... Thích hắn như vậy?"
————————
Tác giả có chuyện nói:
Đại tiểu thư: Hu hu hu ta còn yêu hắn.
Bùi Bùi: Ta tự ăn dấm của mình.jpg mặt nạ thống khổ x2
Editor có lời muốn nói: Bà hoàng diễn xuất, chúa tể làm màu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]