Chương trước
Chương sau
Trấn Kim xà không lớn, nhưng hội đèn lồng lại cực náo nhiệt, ước chừng vài con phố tất cả đều treo hoa đăng sáng, toàn bộ thị trấn đèn đuốc sáng trưng, nhìn từ xa giống như một quang hà* chảy xuôi.

* Quang hà: Sông ánh sáng

Hai người An Cửu và Minh Dập đi trên phố, phóng mắt nhìn bốn phương tám hướng đều là người.

Giống như tối nay toàn bộ người thị trấn đều ra ngoài, tận hưởng thịnh hội này.

"Nơi đó có ném thẻ vào bình rượu! Ta muốn đi thử một chút!" Minh Dập chỉ vào một quầy hàng nói.

Hội đèn lồng lần này cũng có đặc sắc riêng của giang hồ, bình thường để có được hoa đăng, hoặc là bỏ tiền mua, hoặc là giải đố giải chữ, đoán được mới có thể đem hoa đăng về, nơi này lại khác.

An Cửu thấy có ném thẻ vào bình rượu thắng hoa đăng, treo hoa đăng ở nơi cực cao rồi để khách nhân đi lấy, còn treo đèn bằng một sợi dây, khách nhân đến bắn đứt đoạn dây thừng kia mới có thể lấy được hoa đăng.

Trừ hoa đăng, rất nhiều quán nhỏ bán thức ăn cũng mọc lên, trong không khí tràn ngập mùi hương của đồ ăn và tiếng người ầm ĩ.

Minh Dập hứng thú bừng bừng chạy đến sạp ném thẻ vào bình rượu, An Cửu nhìn khắp nơi, bị cửa hàng tranh đường* cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt.

* Tranh đường: là một loại kẹo dùng đường để vẽ theo nhiều hình thù

Nhìn Minh Dập đang tập trung tinh thần, An Cửu lặng lẽ xoay người rời đi.

Bán tranh đường là một ông lão, râu tóc bạc trắng, quần áo cũ nát, đứng yên sau quầy hàng, bộ mặt hiền từ hòa ái.

Tranh đường hiển nhiên không được hoan nghênh bằng những quầy phải khoe khoang võ nghệ, đại khái chỉ có trẻ con mới thích tranh đường, ở đây vô cùng thanh lãnh, không một người thăm.

An Cửu đứng trước quầy hàng, nhìn chăm chú tranh đường cắm trên sạp.

Đều là ông lão làm dùng để trưng bày, có Ngưu Lang gặp Chức Nữ ở cầu Hỉ Thước, có mười hai con giáp, có thọ tinh dâng bàn đào, mỗi một cái đều rất sống động như thật.

"Cô nương, mua tranh đường không? Lão nhân cái gì cũng có thể vẽ."

An Cửu tò mò chỉ vào mình hỏi: "Ta cũng có thể vẽ sao?"

Ông lão híp mắt cười nói: "Tất nhiên có thể, cô nương chờ một lát."

Khi nói chuyện, ông lão nhìn kỹ An Cửu, sau đó liền cúi đầu, lấy ra xiên tre, muỗng đồng múc nước đường, đổ lên giấy dầu.

Mùi ngọt của nước đường từ từ phiêu tán, An Cửu nhìn không chớp mắt, chỉ thấy trên xiên tre dần dần hiện ra một bóng người, dáng người lả lướt, tà váy nhẹ nhàng, trên đầu búi tóc kiểu Song Hoàn Kế*, mấy cái dây cột tóc rũ theo sợi tóc.

* Búi tóc kiểu Song Hoàn Kế: là kiểu tóc của phụ nữ thời Hán xưa

Tiếp theo, người nho nhỏ mặt cũng rõ ràng, mắt to, mũi cao, khóe miệng cong cong, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lại xinh đẹp.

"Đây, cô nương cô xem giống không?" Ông lão đưa tranh đường qua.

An Cửu đang muốn tiếp nhận, bỗng nhiên có một bàn tay thon dài như ngọc vươn ra, lấy tranh đường trước một bước.

An Cửu theo bản năng quay đầu nhìn lại, một thân ảnh màu trắng tuyết lọt vào tầm mắt.

Phía sau hắn là ngọn đèn dầu lờ mờ, thân hình nam nhân thon dài, lưng thẳng, một thân bạch y đứng ở nơi đó, giống như chi lan ngọc thụ*, trích tiên không dính bụi trần.

* Chi lan ngọc thụ: ý chỉ con em xuất thân thế gia

"Phi Y!" Ánh mắt chạm đến mặt nạ màu bạc của đối phương, hai mắt An Cửu tức khắc sáng ngời, ngữ khí hưng phấn.

Nam nhân bạch y mấp máy môi: "Rất giống."

Xung quanh tiếng người ồn ào, An Cửu không nghe rõ: "Cái gì?"

Nam nhân đến gần một bước, ống tay áo hai người rũ bên nhau, hắn nghiêng đầu rũ mắt, trong mắt đen nhánh hàm chứa ý cười trong trẻo, thấp giọng nói: "Vẽ rất giống nàng."

Ánh mắt An Cửu dừng trên tranh đường, duỗi tay tiếp nhận, ngón tay hai người nhẹ nhàng tiếp xúc, vừa chạm vào liền tách ra.

An Cửu không để ý, bạch y nhân buông tay, giấu vào ống tay áo, lại vô ý nhẹ nhàng cọ xát đầu ngón tay.

"Ta cũng cảm thấy rất giống." An Cửu cười tủm tỉm nói, từ trong tay áo móc ra mấy đồng tiền, ném cho ông lão.

"Đây...... Cô nương đưa nhiều rồi." Ông lão vội vàng nhắc.

An Cửu đã lôi kéo nam tử bạch y hoà vào dòng người, giọng thiếu nữ thanh thúy xa xa truyền đến: "Không cần thối lại, thưởng cho ông!"

"Vẽ đẹp như vậy, ta cũng tiếc không dám ăn."

An Cửu một tay cầm tranh đường, rối rắm nhíu mày.



Mi mắt Bùi Tịch rũ xuống, ánh mắt như có như không dừng trên tay nhỏ nắm ống tay áo của hắn, lại chuyển mắt nhìn về phía thiếu nữ đi bên cạnh.

Nàng suy nghĩ đến nhập thần, tựa hồ căn bản không phát hiện tư thế thân mật của hai người.

Từ xưa đã chú trọng nam nữ khác biệt, mặc dù nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cũng rất hiếm lôi lôi kéo kéo trên đường cái. Bọn họ như vậy, đã coi như có chút khác người.

Theo lý mà nói, hắn hẳn nên nhắc nhở nàng.

"Phi Y, huynh đang nhìn gì thế?"

Bên tai truyền đến tiếng thiếu nữ dò hỏi, Bùi Tịch nhấc mí mắt, ánh mắt bình tĩnh, dường như không có việc gì nói: "Không có gì."

Thiếu nữ cũng không gặng hỏi, đột nhiên duỗi tay, đưa tranh đường tới trước mặt hắn.

"Cho huynh."

Bùi Tịch ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Cho ta làm gì?"

Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười khanh khách nhìn hắn, hai tròng mắt đen sáng ngời phản chiếu ánh đèn bên đường, còn tràn đầy bóng dáng của hắn.

Nàng mặt mày giảo hoạt, thanh âm nũng nịu: "Đây là ta mà, tặng ta cho huynh, huynh không muốn sao?"

Bùi Tịch lông mi hơi rũ, dưới mắt tạo ra một bóng nhỏ hình quạt, ánh mắt tối đen không rõ.

Hắn chăm chú nhìn nàng, một lát sau, chậm rãi nhận đồ chơi làm bằng đường nho nhỏ.

Môi mỏng khẽ mở, phun ra một câu trầm thấp: "Muốn."

Tranh đường rời tay, thiếu nữ như bị điện giật nhanh chóng rút đầu ngón tay về, lớn mật vừa rồi biến mất không thấy, gò má nàng đỏ bừng, quay đầu đi như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn hắn nữa.

Chỉ quay mặt, nhưng vành tai bạch ngọc tinh tế lại không giấu được, đỏ giống muốn chảy máu.

Nam nhân mắt đen hơi lóe, bỗng nhiên nhớ tới không lâu trước đây, hắn từng cắn vành tai kia.

Lúc ấy hắn cũng không có tâm tư khác, hiện giờ nhớ lại, không hiểu sao ngực khô nóng.

"Ấy, huynh xem ở đó kìa!"

Thiếu nữ bỗng nhiên quay mặt đi, vẻ mặt ngạc nhiên mà chỉ vào một hướng nói.

Hầu kết Bùi Tịch lăn lăn, bất động thanh sắc dời mắt, nhìn về phía nàng chỉ.

Trên đường phố phồn hoa cách đó không xa, trước một trà lâu bày hoa đăng cực xinh đẹp, là hình phượng hoàng phi thiên cực kỳ phức tạp.

Trong đèn có ngọn nến nhỏ, ánh sáng màu vàng lộ ra, hỏa phượng kia như sống lại, toàn thân vàng kim, rực rỡ lấp lánh trong bóng đêm.

Thấy tình cảnh đó, không ít người đều bị hấp dẫn, vây quanh trước đèn đánh giá.

Tiểu nhị ở một bên giới thiệu: "Đèn hỏa phượng này chính là cửa hàng chúng tôi tốn số tiền lớn định chế riêng, không bán, nếu muốn mang nó đi, cần phải hoàn thành thử thách khiêu chiến của chủ tiệm chúng tôi."

Ngay sau đó hắn liền bắt đầu giải thích khiêu chiến như thế nào.

Đại khái quy tắc là trộm một thứ từ người chủ tiệm, chủ tiệm giữ thứ kia bên người, chỉ cần có thể mang nó đi từ trong tay chủ tiệm, đèn hỏa phượng liền thuộc về người đó.

Người khác vừa nghe, không khỏi nghị luận sôi nổi.

"Quỷ thủ* lại lừa người, ai có thể trộm đồ từ tay hắn chứ?"

* Quỷ thủ: là tay ma, ý nói tay lạnh ngắt - cũng chỉ bàn tay của kẻ cắp, như tay ma tay quỷ

"Các ngươi đừng bị hắn lừa, quỷ thủ chính là tên trộm đệ nhất giang hồ, không ai có thể trộm của hắn!"

Chủ tiệm trong miệng mọi người đang ngồi dưới đèn, đó là một nam nhân trung niên dáng người cao gầy, tướng mạo tương đối bình thường, thuộc kiểu diện mạo người qua đường Giáp ném vào trong đám người lập tức tìm không ra.

Nghe lời nói xung quanh, nam nhân vuốt chòm râu nhỏ trên môi, cười tủm tỉm nói: "Các vị, danh phận quỷ thủ sớm đã bỏ, hiện giờ lão nhân chỉ là chủ tiệm trà lâu, không biết vị thiếu hiệp nào can đảm tiến đến khiêu chiến?"

"Quỷ thủ là cái gì?" An Cửu tò mò hỏi nam nhân bên cạnh.

Bùi Tịch nhàn nhạt giải thích: "Quỷ thủ từng là đạo tặc nổi danh trong chốn giang hồ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền trộm bảo vật của người khác, kẻ thù vô số. Nhiều năm trước bị đuổi giết, ông ta liền trốn đến nơi này. Người này khinh công cực mạnh, đặc biệt chiêu thức một tay lấy đồ trong túi xuất thần nhập hóa, người bình thường nếu muốn lấy đồ từ tay ông ta, cũng không đơn giản như vậy."

"Huynh cũng không lấy được sao?"

Thiếu nữ chớp mắt, đôi mắt sáng lên đầy tò mò.

Bùi Tịch rũ mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Nàng muốn?" Dừng một chút, lại nói, "Nếu nàng muốn, ta liền lấy cho nàng."



An Cửu: "Chỉ là vừa rồi không phải huynh nói ông ta trộm đồ rất lợi hại sao?"

Nam nhân khóe môi hơi cong: "Luận kỹ thuật trộm, ta không bằng ông ta, nhưng muốn lấy đồ trên người ông ta, cũng không phải khó."

Bùi Tịch mới luyện võ không lâu, khuyết điểm lớn nhất đó là nội lực không đủ, đây là chênh lệch thời gian, một chốc một lát khó có thể bổ túc. Nhưng hắn cũng không thích giơ đao múa kiếm, rất nhiều thời điểm, độc còn hữu dụng hơn vũ lực.

Dù thân thủ quỷ thủ tốt như thế nào, Bùi Tịch có thể ngay trước mặt ông ta lấy đi đồ trên người ông ta, một tia phản kháng ông ta cũng không làm được.

An Cửu nghe vậy lại lắc lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, đèn kia quá lớn, không cầm nổi."

Kỳ thật An Cửu thấy được nam nữ chính trong đám người, bỗng nhiên nhớ lại tới đây hình như là một tình tiết nhỏ trong nguyên tác.

Mắt thấy Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đi cùng nhau, An Cửu vội vàng lôi kéo Bùi Tịch về phía sau đám đông.

Bùi Tịch nói: "Nàng làm gì thế?"

Đầu ngón tay An Cửu đặt trên môi, nhỏ giọng thở dài: "Đừng nói chuyện, chúng ta đi xem kịch."

Thiếu nữ mặt mày linh động, biểu tình giảo hoạt, như là ở nảy ra ý đồ xấu.

Bùi Tịch trong lòng vừa động, không giãy giụa, tùy ý để nàng lôi kéo hắn chui vào góc tối.

Hai người mới vừa đứng lên, trò hay bên kia liền lên sân khấu.

Bùi Tịch cuối cùng cũng hiểu nàng nói kịch hay là cái gì, hoá ra là xem náo nhiệt của Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên.

Chỉ thấy trong đám người, Lâm Thanh Nghiên cũng nhìn trúng hoa đăng hỏa phượng kia, đáng tiếc võ công nàng không tính là quá tốt, vẫn là thế hệ trẻ, đối với thế hệ tiền bối giỏi như quỷ thủ lại là thua chị kém em, không quá hai chiêu đã bại trận.

Thấy nàng bị thua, Hạ Tử Kình ra tay là điều đương nhiên.

Khiêu chiến không câu nệ ăn cắp, còn có thể quang minh chính đại đánh bại quỷ thủ, khiến ông ta khuất phục lấy ra tín vật.

Kiếm thuật của Hạ Tử Kình cực tốt, hắn là kỳ tài kiếm thuật trăm năm khó gặp một lần, thêm một thanh kiếm tốt khiến xuất thần nhập hóa.

Nam tử tay cầm trường kiếm, kiếm kia chưa từng ra khỏi vỏ, vỏ kiếm cũ nát đen như mực thoạt nhìn giản dị tự nhiên.

Trường kiếm đen nhánh giương ra kiếm hoa* hoa lệ, trong một hơi thở thay đổi chiêu thức mấy lần, mũi kiếm đâm thẳng vào 36 đại huyệt trên người quỷ thủ, mỗi một chiêu đều cực kỳ chuẩn, từ góc độ không thể tưởng tượng được, giống như linh dương treo sừng*, không chút ướt át bẩn thỉu, khiến người khác khó lòng phòng bị.

* Linh dương treo sừng: Linh dương treo sừng. Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối nguy hiểm; mô tả ý thơ sâu xa, cao siêu, bay bổng; Hành động khó nắm bắt, không có dấu vết, không để lại manh mối có thể lần theo

Thân hình quỷ thủ mơ hồ, mũi chân nhanh chóng nhẹ điểm trên mặt đất, khi thì cúi đầu khi thì nghiêng người khi thì khom lưng, vừa di chuyển vừa né tránh mọi đòn kiếm!

Giao thủ mấy chục chiêu, chỉ trong chớp nhoáng.

"Kiếm thuật của thiếu hiệp thật tốt! Ta cũng không biết, trên giang hồ khi nào xuất hiện kiếm khách trẻ tuổi như vậy!"

Quỷ thủ bỗng nhiên dừng lại, lúc này ông ta đã thay đổi tư thế, vốn ngồi ngay ngắn trên ghế, hiện giờ hai chân treo ngược trên xà nhà, đôi mắt sáng ngời bắn ra bốn phía, tán thưởng nhìn nam tử trẻ tuổi dưới xà nhà đang giằng co với ông ta.

Hạ Tử Kình thu kiếm về trên lưng, ngẩng đầu hỏi: "Tiền bối, ta thắng sao?"

Quỷ thủ quơ quơ thân mình, cười nói: "Ngươi có thể ép ta lên xà, liền tính là ngươi thắng đi!"

Nghe lời này, quần chúng vây xem cười nói sôi nổi.

"Quỷ thủ, sao ngươi lại bị đánh bại bởi một tiểu tử vô danh chứ? Già rồi võ công cũng tụt lùi sao?"

"Ha ha ha quỷ thủ, ngươi đúng là biến thành quân tử leo xà nhà*!"

* Quân tử leo xà nhà: Hán triều, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, TrầnThực kêu hắn là 'lương thượng quân tử'

Lại có người hỏi Hạ Tử Kình: "Kiếm thuật của vị thiếu hiệp này đích xác cao siêu, không biết theo ai làm thầy? Là đồ đệ của vị tiền bối nào?"

Hạ Tử Kình gãi gãi đầu, khờ khạo cười, nói: "Sư phụ ta ẩn cư tị thế, không cho ta công khai tên tuổi bà ra bên ngoài."

Nói xong, Hạ Tử Kình bay lên, tháo hoa đăng hoả phượng treo trên cửa trà lâu xuống, lập tức đi hướng thiếu nữ thanh y chờ ngoài cửa.

Thiếu nữ hai mắt sáng quắc, cũng nhìn hắn không chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng một câu không nói, lại bất tri bất giác toả ra tình ý nhàn nhạt.

"Đây." Hạ Tử Kình đưa hoa đăng cho Lâm Thanh Nghiên.

Động tác này dừng trong mắt mọi người, người vây xem sôi nổi lộ ra thần sắc hiểu rõ.

Hoá ra là một đôi tình nhân.

Thấy tình cảnh vậy, An Cửu lặng lẽ chuyển mắt, nhìn nam nhân bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.