Nước mắt cứ thayphiên nhau rơi xuống, cô không kiềm được cảm xúc nó giống như một ngòinổ làm cô nhớ lại những chuyện đau lòng trước đây.
”Cô ơi, cô đi đâu đây?” Tài xế taxi hỏi.
”À, cho tôi đến bãi biển gần đây nhất đi ạ.”Mạn Châu nói.
Chiếc xe dừng ở một bãi biển vắng lặng, ánh mặt trời không gắt làm cho bầutrở trở nên xanh thẳm rất đẹp. Cô ngồi dưới cát vàng mà suy nghĩ:“Mìnhthật là nhu nhược, tại sao mình lại trốn chứ? Phải đối mặt thì mới maulành vết thương được.”
Cô lại trở nên vui vẻ với suy nghĩ đấy,nhìn màu biển xanh thăm thẳm làm cô muốn nhảy xuống đó để vơi đi nhữngsuy nghĩ mơ hồ trước đó.
Cô cởi bỏ chiếc áo khoác, giày, trênngười vẫn mặc bộ đồng phục trường cứ từ từ mà đi xuống biển. Làn nướcbiển mát lạnh làm cô thấy thoải mái, dưới chân lại là một làn cát mịnlàm cho cô cứ đi tiếp. Cô không biết từ khi nào nước đã ngập đến bụngmình rồi. Thả người trên biển dịu mát với bầu trời xanh. *Ào* tiếng sóng vỗ làm cô ướt hết toàn bộ từ đầu đến chân, sóng làm cho cô sặc chảynước mắt. Vị mặn của biển và nước mắt cứ hoà quyện vào nhau.
Bước lên bờ, cô lại nằm dài trên bãi cát:“Mình sẽ phải đối mặt!Không trốnchạy nữa.” Cô nhất quyết với câu nói này và mặc áo khoác, giày về nhà.
Về đến nhà, nằm vùi trên giường vì mệt mỏi. Cô đã ngủ được một giấc, tỉnhdậy cũng là 3 giờ chiều. Cô nhanh chóng tắm rửa làm bữa cơm ăn vì trưađến giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-quyet-khong-chet-duoi-tay-nam-chu/3287483/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.