Chương trước
Chương sau
Trình Nhất Phàm cởi áo khoác, vắt lên tay, dựa vào cửa, ánh mắt quét qua đám người đang mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó chậm rãi nói: "Là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đứa bé quả thực là của tôi."
Xung quanh vẫn im lặng.
Trình Nhất Phàm tiếp tục: "Tôi cũng chỉ mới biết chuyện này, cũng sẽ định chịu trách nhiệm."
Mọi người vẫn im lặng, mỗi người đều đang suy nghĩ về tính chân thật trong lời nói của Trình Nhất Phàm.
Phía sau Trình Nhất Phàm, Trương Duẫn lặng lẽ đóng cửa lại, nhìn một đám người đang ngẩn ngơ trong phòng, cười giảng hoà: "Lão đại của chúng ta quả là năng suất, công việc hay tình yêu đều không bỏ lỡ, hôm nay cũng coi là song hỷ lâm môn nhỉ, hahaha, mọi người thấy đúng chứ?"
Trình Nhất Phàm nhìn anh đầy cảm kích, đồng ý nói: "Đúng vậy, vì tôi đã quyết định, nên cũng không muốn giấu diếm mọi người. Sau này... mấy cậu đừng có để anh đi bán nhan sắc nữa đấy."
Bạn bè trong phòng làm việc đều bật cười, cũng chuyển sang nói lời chúc phúc.
"Sao có thể vậy anh, anh là hoa đã có chủ, chúng em đương nhiên không dám..."
Trình Nhất Mạn và Lâm Nguyệt Chiếu vẫn không thể chấp nhận được chuyện này.
Tâm trạng Lâm Nguyệt Chiếu vô cùng rối rắm, cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, học trưởng lại nói đứa bé là của anh.
Sao có thể như thế được!
Nhìn kích cỡ bụng bầu của Lan tổng, cũng có thể đại khái đoán được đứa bé lớn bao nhiêu, mà cách đây vài tháng, Lan tổng còn đang điên cuồng theo đuổi Giang Hàn Mặc...
Đứa bé nhất định là của Giang Hàn Mặc!
Học trưởng nói như vậy, là muốn dùng nó để thay lời từ chối cô sao?
Anh thà mang danh "ông bố hờ", còn hơn là cho cô một cơ hội?
Rõ ràng cô còn chưa bắt đầu biểu đạt tâm ý, phần tình yêu đó... cứ như vậy mà chết đi sao?
Cô đã cố gắng hết sức làm trung gian giới thiệu, thúc đẩy hợp tác, nhưng cuối cùng sao kết quả ngược lại thành chắp tay dâng người mình thích ra...
Tại sao trở nên như vậy?
Lan Ngọc Dung dựa vào đâu chứ!
Cảm giác không cam chịu cùng sự uỷ khuật dâng lên ngập tràn trong lòng Lâm Nguyệt Chiếu, giọt nước mắt nín nhịn bấy lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.
Nhìn thấy cô ta khóc, Trình Nhất Mạn cảm thấy có chút luống cuống: "Chị Nguyệt Chiếu, chị..."
"Chị có chút không thoải mái, xin lỗi, hôm nay chị không thể chung vui với mọi người rồi, chị đi trước đây." Lâm Nguyệt Chiếu ngay cả túi xách cũng quên không cầm, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Trình Nhất Phàm bất đắc dĩ đưa tay nhấn vào ấn đường*, sau đó đưa mắt ra hiệu cho em gái, Trình Nhất Mạn trừng mắt nhìn anh, cầm lấy túi xách của Lâm Nguyệt Chiếu đuổi theo: "Chị Nguyệt Chiếu, em đưa chị đi."
*ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
Lâm Nguyệt Chiếu dường như không nghe thấy, thời điểm đi ngang qua Trình Nhất Phàm, đôi chút sự lưu luyến còn sót lại trong lòng cũng rơi vào khoảng không - Trình Nhất Phàm không giữ cô lại, cũng không có ý đưa cô đi.
Sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?!
Đến khi Lâm Nguyệt Chiếu bước ra cửa, Trình Nhất Phàm mới gọi cô ta lại: "Nguyệt Chiếu..."
Bước chân của Lâm Nguyệt Chiếu hơi ngừng lại, lời nghĩ đến lúc nói ra Trình Nhất Phàm liền sửa thành: "Đi đường cẩn thận."
Lâm Nguyệt Chiếu thấp giọng nói: "Được."
Cô đi mà không ngoảnh lại.
Trình Nhất Mạn đứng bên cạnh Trình Nhất Phàm, trừng mắt nhìn anh, hạ giọng: "Anh... sao anh không đưa chị ấy đi?"
"Anh đưa cô ấy đi không thích hợp, em có thể đưa cô ấy đi bằng xe của anh." Trình Nhất Phàm vỗ vai em gái mình một cái, "Chuyện này anh sẽ giải thích cho em."
Trình Nhất Mạn cuối cùng bất lực lắc đầu: "Đây là chuyện gì vậy chứ, thôi mọi người vui chơi đi, hôm nay em không nên đến đây."
Cô đưa Lâm Nguyệt Chiếu đi.
Trình Nhất Phàm thở dài một hơi, trong lòng có chút buồn bã.
Lâm Nguyệt Chiếu đã giúp anh nhiều, cũng coi như là bắc cầu se duyên để anh có thể gặp lại Lan Ngọc Dung, anh của hiện tại, có thể thật sự quá tàn nhẫn, có chút giống như qua cầu rút ván.
Nhưng anh thực sự không thể tìm ra cách nào phù hợp hơn để giải quyết mối quan hệ mập mờ như vậy.
Lâm Nguyệt Chiếu chưa từng tỏ tình với anh, nên anh không thể như thường mà từ chối. Từ khi mơ hồ đoán được tâm tư của cô, anh liền cố gắng hết sức để tránh ở riêng với cô, khi không thể tránh được, anh cũng tận lực tránh để đối phương không hiểu lầm những hành vi và lời nói của mình. Chuyện hợp tác, nếu Trương Duẫn có thể nói thì sẽ để Trương Duẫn.
Nhưng dù sao họ cũng học chung một trường đại học, mối quan hệ khi còn đi học cũng khá tốt, người ta không nói rõ tâm ý của mình, còn anh thì cũng không thực sự giỏi trong việc tránh né.
Hơn nữa về mặt công việc, Lâm Nguyệt Chiếu cũng coi là một người tận tuỵ.
Trình Nhất Phàm cố đè nén suy nghĩ của mình, quay lại nhìn thành viên trong phòng làm việc đang yên lặng, có lẽ sự việc lần này khiến cho bọn họ quá sốc, họ cũng đã thôi ồn ào, cẩn thận nhìn anh.
"Không vui chơi nữa à? Vậy tôi trả tiền chúng ta về nhé?" Trình Nhất Phàm hỏi.
Trương Duẫn vội vàng ngăn cản: "Đừng mà anh, đến cũng đã đến rồi, mấy cậu cứ ngớ ra làm gì, còn không mau đứng lên vui chơi đi!"
Mấy người trong phòng làm việc thấy Trương Duẫn cũng đã lên tiếng, liền tiếp tục mạnh ai nấy chơi, không nhìn chằm chằm Trình Nhất Phàm nữa.
Trình Nhất Phàm cầm chai rượu, mở ra, ngồi trong góc uống cùng Trương Duẫn.
"Anh, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có thể nói cho em biết được không?" Trương Duẫn vẫn không bỏ được tính bát quái của mình.
Anh luôn tuân theo nguyên tắc, những câu chuyện phiếm sẽ khiến cho người ta hạnh phúc.
Trình Nhất Phàm uống một hơi cạn ly rượu, anh đặt ly xuống, khẽ mỉm cười: "Còn có chuyện gì không nói được sao?"
Những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Trình Nhất Phàm nói, "Mấy cậu có nhớ lần trước tôi đến quán bar kia không?"
"Nhớ." Trương Duẫn gật đầu, "Là lúc... tên khốn Vạn Triết kia đến phòng làm việc gây sự đúng không?"
"Đúng vậy." Đôi mắt Trình Nhất Phàm hơi rũ xuống, hàng mi dài che khuất ánh nhìn trong mắt anh. Anh tự rót cho mình một ly rượu khác, "Ngày hôm đó... Tâm tình tôi không tốt lắm... Nhưng tôi cũng không biết anh Kỳ cũng như gặp anh ấy. Sau đó anh Kỳ có đưa chúng ta đến quán bar, tôi uống hơi nhiều, cũng có chút say, nên... đã ngủ với một cô gái... "
Trình Nhất Phàm nhẹ nói, kể xong lại uống cạn rượu trong ly.
Trương Duẫn há mồm trợn mắt: Cái này, cái này cũng có thể?!
Hoàn toàn không giống phong cách của lão đại chút nào!
Quả nhiên, rượu là ma quỷ, rượu khiến con người ta say mê mà.
"Sau đó... cô ấy có thai." Trình Nhất Phàm đặt ly rượu xuống, tiếp tục nói, "Tôi quyết định sẽ chịu trách nhiệm."
Trương Duẫn: "Anh! Anh dừng một chút! Có phải anh lại say rồi không? Chỉ vì chuyện này mà anh định kết hôn với một người phụ nữ không hề quen biết gì sao? Bây giờ là thời đại nào rồi?"
"Thời đại cái gì?" Trình Nhất Phàm liếc anh một cái, "Thời đại này thì có thể trốn tránh trách nhiệm sao?"
"Không phải..." Trương Duẫn thấy anh lại rót rượu, liền ngăn lại, "Anh, rốt cuộc anh đang dùng chuyện này để từ chối đàn em, hay là anh thật sự sẽ chịu trách nhiệm vậy? Có phải cô gái đó quấn lấy anh không? Chuyện đứa bé chỉ là tai nạn thôi, anh đừng ngu ngốc để bị một người phụ nữ anh không quen biết dắt mũi đùa bỡn như vậy!"
Trình Nhất Phàm ngước mắt lên nhìn thẳng về phía Trương Duẫn, mỉm cười, khuôn mặt không có chút gì gọi là say, anh vô cùng tỉnh táo nói: "Không ai quấn lấy bắt tôi chịu trách nhiệm, là tôi quấn lấy người ta đòi phụ trách, người ta còn chưa chắc đồng ý kia."
"A?" Trương Duẫn bối rối. "Cái này... cái này..."
"Tôi rất thích trẻ con, xem ra làm cha cũng không tệ." Trình Nhất Phàm nói, "Đối phương rất tốt, tôi cũng rất thích cô ấy".
Trương Duẫn phục hồi lại tinh thần, liền nhớ tới hôm nay đón anh ở đâu: "A... anh! Em hiểu rồi!"
Trình Nhất Phàm nhướng mày.
Trương Duẫn vỗ đùi: "Anh! Thì ra là anh ngủ với tiểu phú bà à!"
Trình Nhất Phàm: "..."
"Chẳng trách người ta không cần anh chịu trách nhiệm, người ta có thiếu tiền đâu..." Trương Duẫn nói, anh nhìn Trình Nhất Phàm với ánh mắt mang theo mấy phần ý vị thâm trường, "Anh, còn nói không bán sắc... Đây không phải là bị tiểu phú bà mượn trồng người rồi đấy à?"
Trình Nhất Phàm: "..."
"Uống rượu của cậu đi." Anh rót cho Trương Duẫn một ly rượu, lại tự rót cho bản thân một ly khác, "Cũng không trách cậu sẽ nghĩ như vậy, lúc mới biết chuyện này, tôi cũng không nhịn được mà nghĩ sai. Nhưng..."
Anh trịnh trọng nói: "Cô ấy không phải người như vậy, sau này đừng nói bậy nói bạ nữa."
Trương Duẫn nhìn thấy ánh mắt sắc bén mang hàm ý cảnh cáo của anh, lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng: "Vâng, không nói nữa, không nói nữa."
Lão đại của anh thẳng thắn bộc trực như vậy, dù chỉ một chút cũng không gạt bọn họ, việc này cũng đủ để cho thấy duyên phận kỳ diệu của lão đại với vợ tương lai của anh ấy.
Có lẽ, chuyện tình cảm của lão đại, đúng là luôn khác người thường đây mà.
Nhận con hay lập gia đình gì đó, cũng là chuyện bình thường thôi...
Trình Nhất Phàm uống cạn ly rượu, cuối cùng để lại một quả bom: "Nhân tiện, cô ấy chính là nhà đầu tư của chúng ta."
Mọi người: "!!!"
Trình Nhất Phàm về cơ bản đã mượn rượu để giãi bày thẳng thắn những chuyện này, cũng ở trước mặt mọi người thể hiện rõ thái độ của mình.
—— Có lẽ là vì từng cùng một trường, những người trong phòng làm việc này, thực ra sẽ đứng về phía Lâm Nguyệt Chiếu nhiều hơn, dù ngoài sáng hay trong tối cũng giúp cô ấy ra ám thị với anh. Hoặc là tạo cơ hội cho hai người họ.
Nhưng Trình Nhất Phàm không thích như vậy.
Trước kia chỉ cần có thể anh đều sẽ né tránh, dù sao trước đây anh cũng chưa có người thương, cũng không có bạn gái.
Hiện tại anh đã hạ quyết tâm, tự nhiên sẽ không giấu diếm nữa.
Thái độ mắt nhắm mắt mở, cũng cần đúng mực.
Trình Nhất Phàm cầm áo khoác lên: "Tôi ra ngoài hóng gió một chút, mọi người tiếp tục đi."
Sau khi anh rời khỏi phòng, bên trong yên lặng một lúc lâu, mọi người mới định thần lại.
"Lão đại chính là lão đại, quá trâu bò!"
"Mong ước cả đời của tôi là được kết hôn với một phú bà, không nghĩ đến... lão đại đã sắp thực hiện."
"Bớt trêu ghẹo lão đại lại, cậu có thể so sánh với lão đại sao? Lão đại trước đây cũng là lão đại đó, có được không?"
"Đúng vậy, trong hai năm làm một game thủ anh ấy cũng kiếm được không ít tiền đâu... Kiểu gì cũng là một triệu phú..."
"Đáng tiếc... Bị tên Vạn Triết hại..."
"Suỵt... Nhắc tới ai không nhắc, lại nhắc tới tên đó làm gì!" Trương Duẫn trừng mắt nhìn bọn họ, "Lão đại của chúng ta bây giờ cũng là một lão đại đó! Nhìn xem, đây không phải là đông sơn tái khởi* sao? Ngay sau khi trò chơi của chúng ta được công bố và phát hành, nó chắc chắn sẽ trở nên phổ biến trên toàn quốc! Không! Trên toàn thế giới!"
*đông sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Ý chỉ Trình Nhất Phàm đã trở lại thời thế của mình.
"Đúng, đúng, anh Duẫn nói đúng!"
Nhắc đến trò chơi, mọi người đều vui vẻ trở lại.
Trò chơi này là đứa con của họ, phát triển thành dáng vẻ của hiện tại, tất nhiên họ hy vọng nó sẽ tốt hơn.
"Anh Duẫn, khi nào thì trò chơi của chúng ta được công bố thế?"
"Ngày 1 tháng 5 bắt đầu, tối nay hãy thư giãn cho tốt, sau đó chúng ta sẽ chiến đấu với một sự thay đổi đáng kể vào ngày 1 tháng 5 đấy! Hãy để những kẻ đã bôi nhọ chúng ta trước đây, lẫn TM tức đỏ mắt đi!!" Trương Duẫn như được tiêm máu gà, "Có lòng tin hay không?"
"Có!"
"Được, đứng dậy nào!"
Ngoài cửa, Trình Nhất Phàm đứng khoanh tay, dựa vào cánh cửa, cúi đầu yên lặng lắng nghe đám người bên trong mở lời tuyên ngôn, chợt ngẩng đầu cười một tiếng, có phần an tâm, lại có phần tự đắc.
Những người bạn của anh, thực sự là những người bạn vừa đáng yêu lại đáng kính.
Mặc dù bọn họ hay hóng hớt, sốt sắng, đôi khi còn không biết cách đối nhân xử thế...
Nhưng có một nhóm người ở bên cạnh ủng hộ anh như vậy, anh vẫn rất vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.