Lan Ngọc Dung không ngờ Trình Nhất Phàm sẽ xin lỗi mình, cười có chút ngượng ngùng, theo bản năng muốn giải thích: "Thật ra..." Là tôi đang tránh mặt anh.
Trước khi cô định nói hết, đã nghe thấy Trình Nhất Phàm nói: "Nhưng mà, cô đã nhận ra tôi nhưng lại tránh tôi, rốt cuộc là tại sao? Cô ghét tôi?"
"Không... không phải..." Lan Ngọc Dung lắc đầu, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô khó khăn nói, "Không phải tôi lo rằng anh sau khi biết chuyện sẽ không muốn giữ đứa bé lại sao? Cho nên mới..."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như cô ghét tôi thì đã không xảy ra chuyện đêm hôm đó." Trình Nhất Phàm cười cười, đôi mắt đào hoa cong lên khiến người ta mê mẩn.
Lan Ngọc Dung bị mỹ - sắc bắt sống, dè dặt hỏi: "Anh, anh cũng không ghét tôi chứ?"
Trình Nhất Phàm nhìn cô chằm chằm, nụ cười vẫn hiện lên nơi đáy mắt: "Cô nghĩ sao?"
Lan Ngọc Dung: "Thật xin lỗi, chuyện đứa nhỏ... Tôi không nghĩ còn có thể gặp lại anh...". ngôn tình sủng
"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, cô cũng đã nói, là tai nạn. Đã là tai nạn, thì tôi cũng có trách nhiệm. Để một mình cô gồng gánh hơn năm tháng qua, thật sự xin lỗi. Cô không trách tôi là tốt rồi." Trình Nhất Phàm nói, "Nếu tôi kiên quyết thêm một chút nữa vào đêm hôm đó, làm hết các biện pháp phòng tránh thì đã tốt."
Mặc dù hiện tại trong bụng Lan Ngọc Dung có hai bảo bảo, nhưng bản thân cô chính là một cô gái nhỏ trong trắng, còn chưa làm chuyện ấy bao giờ, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-mang-bung-bau-di-lua-nguoi-phai-lam-sao-day/910596/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.